Chương 55: Những toan tính

322 40 3
                                    

-Cậu chủ Heesung...

Heesung vừa định bế Sunoo bước vào kí túc xá thì chợt một người đàn ông thuộc tộc Lee hớt hải chạy đến, khuôn mặt ánh lên vẻ lo lắng, sợ hãi.

Xem ra anh đã đoán đúng, ông ta thực sự đã thức dậy. Con ác quỷ sống mấy ngàn năm ấy một lần nữa lại thức dậy với mục đích là bảo vệ dòng tộc Lee, bài trừ những kẻ làm ô uế dòng thuần chủng. Đúng là một kẻ đáng sợ, sống lâu như vậy rồi mà không hề có ý định kết thúc cuộc sống này, đối phó với một Vampire "thèm sống" như vậy, quả thực còn khó hơn lên trời.

Heesung nhíu mày suy nghĩ rồi không nói gì bước tiếp vào phòng, đặt Sunoo nằm xuống chiếc giường của mình, dịu dàng đắp chăn cho cậu. Chàng trai nhỏ mỏng manh và yếu đuối như hạt sương mai này rồi sẽ phải chịu những sự trừng phạt gì từ tộc Lee đây? Tất cả cũng chỉ tại sự xuất hiện của một mối tình không đáng có giữa con người và thuần chủng mới tạo nên cơ sự này. Và mọi hậu quả thì lại đổ lên đầu người của thế hệ sau, xã hội này thật quá bất công.

-Cậu Heesung, giờ không phải là lúc để cậu bình thản thế này đâu, ngài ấy... - Người đàn ông trong tộc Lee sốt sắng nói

-Ta biết, Josang* của chúng ta đã thức giấc chứ gì? - Heesung nhẹ nhàng nói, khuôn mặt tựa hồ như không có gì để lo lắng

*Josang: Tổ tiên

-Là..m sao cậu biết, ngài ấy vừa mới thức giấc thôi mà.

-Hừ, với cái cách thể hiện phô trương như thế, đến cả những con dơi, quạ cũng phải khiếp sợ mà bay ngập trời há chẳng phải là muốn bắc loa báo cho tất cả các Vampire đều biết ông ta đã thức giấc rồi ư? - Heesung nói bằng giọng mỉa mai

-Cậu chủ Heesung xin hãy giữ mình, đừng để những câu nói này lọt đến tai ngài ấy... - Người đàn ông kinh hãi nói

-Haha...xem ra ta không được nói những gì mình muốn rồi, thất lễ quá, thất lễ quá. - Heesung khẽ bật cười

-A, không...tôi không có ý đó. - Người đàn ông vội vàng lên tiếng thanh minh, sợ hãi nhìn Heesung

-Không sao, ta hiểu mà. Nói đi, hôm nay ông đến tìm ta không phải chỉ để báo cho ta biết ông ấy đã thức dậy đấy chứ? - Heesung nghiêng đầu dò hỏi

-Thật không có gì qua mặt được cậu chủ. Đúng là có việc thật, ngay khi ngài ấy vừa thức dậy, đã ra lệnh gọi cậu về, phiền cậu đi gấp cho.

-Vậy sao? Ta biết rồi. - Heesung nói đơn giản rồi đứng dậy đi ra ngoài, khẽ khép cánh cửa phòng lại

-Cậu về luôn cùng tôi chứ ạ? - Người đàn ông nghiêng đầu cung kính dò hỏi

-Không, ta có việc cần giải quyết trước, chưa thể về ngay được.

-Nhưng ngài ấy...

-Bảo với ông ấy rằng ta đã đợi ông ấy mười năm, bây giờ ông ấy đợi ta một chút cũng không được sao? - Heesung nhướn mày bình thản nói rồi tiếp tục bước đi để mặc người đàn ông đang ra sức thuyết phục ở đằng sau

............

Choang...

-Này Jin, cậu làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?

[HeeSunSun] Trường học Vampire Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ