16.

994 96 8
                                    

10 giờ sáng, bệnh viện Seoul.

Phòng cấp cứu của Aeri là căn phòng đầu tiên có bảng đèn led tắt sáng. Sau gần ba tiếng đồng hồ đứng trước bàn phẫu thuật, vị bác sĩ lớn tuổi bước ra, nhanh chóng truyền đạt lại tình trạng của Aeri cho người nhà, rằng bệnh nhân bị thủng rách gan và xuất huyết nội lượng nhiều, ngoài ra, phần xương đùi của bệnh nhân còn bị gãy nứt do va chạm mạnh với thành xe, nhưng hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Thật may ngân hàng máu của bệnh viện Seoul hiếm khi cạn kiệt, nguy cơ tử vong do sốc mất máu được giảm thiểu, dù quá trình phẫu thuật cần truyền đến sáu đơn vị máu.

Nghe vậy, Yoo Miyeon cuối cùng cũng nhẹ nhõm được phần nào. Vị bác sĩ vừa rời đi, Yu Jimin liền dặn em ở lại, có gì phải thông báo tình hình ngay cho mình, còn nàng thì tranh thủ đến khoa Hồi sức tích cực để xem xét.

Yu Jimin chỉ đứng trước cửa phòng hồi tỉnh, qua ô cửa kính vô trùng có thể nhìn thấy giường bệnh của Aeri. Hai điều dưỡng viên đang túc trực bên cạnh, thay nhau xử lý những dây dợ lằng nhằng cắm trên người cô. Yu Jimin chụp một tấm ảnh cho bố của Aeri ở Nhật Bản, những đầu ngón tay bủn rủn, bứt rứt và tê tái nhanh chóng soạn lại những lời bác sĩ vừa thông báo, chần chừ nhấn nút "gửi" trong sự dằn vặt cõi lòng. Ban nãy, Yoo Miyeon đã thay nàng gọi điện nói chuyện với bố Aeri, ông ấy bận rộn công việc ở đất nước xa xôi, không thể hủy bỏ ngay lập tức, đành nhờ vả hai đứa nhỏ đã cùng lớn lên với Aeri giúp ông chăm sóc con gái vài ngày. Ông đã không trách cứ, mắng mỏ hay đổ lỗi cho bất kì ai, nhưng Yu Jimin đứng trước hoàn cảnh này chỉ muốn đánh chết bản thân, vì chính nàng là người đã lôi kéo Aeri đến mảnh đất xui rủi này.

Nàng vô thức chạm tay lên mặt kính, thân thể nàng đã lạnh lẽo từ mấy tiếng trước, nhưng có lẽ vẫn ấm hơn cơ thể của người vừa thoát chết trong gang tấc. Yu Jimin nàng là muốn truyền chút hơi ấm cho Aeri, mong rằng cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại.

Đột nhiên, lúc này, có tiếng giày cao gót nện đinh tai, kéo theo những tiếng lộc cộc của đế giày tây xen lẫn. Yu Jimin chắc hẳn sẽ không quan tâm, nếu thanh âm gắt gỏng vừa cất lên không phải là mẹ nàng.

"Các người làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao trên xe lại có con gái của ông Uchinaga?"

"T-Thưa phu nhân, thường ngày chỉ là vệ sĩ của cô chủ đưa đón hai người Kim Minjeong và Ning Yizhuo. Không hiểu sao hôm nay lại là cô Uchinaga..."

"Chết tiệt! Phải ăn nói sao với ông Uchi-"

Chất giọng cáu kỉnh chợt khựng lại, bước chân chơi vơi giữa không trung, điệu bộ phẫn nộ, tức giận trên gương mặt của bà Yu ngay lập tức thay đổi thành kinh ngạc, vì bà nhìn thấy con gái bà đứng ngay đó, tại nơi mà bà vừa được cấp dưới báo cáo rằng con gái ông Uchinaga nằm ở đây. Và Yu Jimin con của bà đang mang đôi mắt vô lực dán chặt lên người bà, biểu tình lạnh buốt thấu xương.

Yu Jimin thu lại bàn tay trên cửa kính, không nhanh không chậm tiến về phía mẹ. Dường như có sự khinh miệt không ngờ thêu dệt trên khóe môi khô khốc.

"Mẹ vừa nói gì?"

"Yu Jimin, mọi chuyện không phải như con nghĩ. Mẹ sẽ giải thích." Bà Yu muốn nắm lấy bàn tay của con gái, nhưng nàng gạt phăng ra, khước từ sự giả dối trước mắt mình.

jiminjeong | time to breakNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ