Chương 58

74 5 0
                                    

Tống Nam Thời uống no một bụng canh cá. Nàng vừa uống vừa hết sức nhớ nhung dưa muối và màn thầu buổi sáng hôm nay.

Đúng là màn thầu và dưa muối khó coi, nhưng ít nhất nó còn thật sự có thể lấp đầy bụng.

Không giống canh cá này, uống đến nàng thấy nước là buồn nôn.

Hơn nữa so với canh cá, Tống Nam Thời càng bằng lòng gọi thứ này là nước tắm cá.

Dưới thịnh tình không thể chối từ của huynh đệ Diệp gia, mấy người uống đến mặt mày xanh lét trở về phòng, đến giờ cơm chiều rồi mà còn chưa nghỉ ngơi lại sức nổi.

Sau đó lại nghe được tiếng Trung thúc dọn bàn sắp ăn cơm.

Lúc ấy mấy người đang ngồi ở trong viện yên lặng tiêu hóa một bụng nước tắm cá, nghe vậy sắc mặt đều tái mét.

Một người keo kiệt như Tống Nam Thời, vào giờ phút này đều cảm thấy có phải Diệp gia quá keo rồi không, thậm chí nàng có cả suy nghĩ có cần quyên ra ít tiền để nhà bọn họ cải thiện món ăn không.

Chỉ có thể nói quả nhiên là núi này cao còn có núi khác cao hơn, người keo kiệt đến đâu đều có thể gặp được người càng keo hơn so với nàng.

Người keo kiệt như Tống Nam Thời đều không chịu nổi, càng đừng nói mấy nhân vật chính.

Mấy người liếc nhau, phú bà Chư Tụ vội vàng nói: "Bảo Trung thúc đừng làm nữa! Chúng ta mới đến còn bắt các ngươi bận bịu như vậy, hôm nay ta mời khách!"

Diệp Tần Châu lập tức xuất hiện ở trong viện, nghe vậy cười nói: "Sao có thể không biết xấu hổ thế được? Nếu không ta lại đi ra ngoài câu cá..."

Mấy người lập tức luôn miệng hô to: "Mời khách! Mời khách!"

Vì thế lần này biến thành huynh đệ Diệp gia "Thịnh tình không thể chối từ", đi theo bọn họ đến tửu lầu.

Mấy người liếc nhau, chỉ cảm thấy lòng còn sợ hãi.

Hôm nay tửu lầu hết sức náo nhiệt, phú bà Chư Tụ vốn định tìm phòng bao cũng không tìm được. Cuối cùng mấy người chỉ có thể ngồi ở đại sảnh gọi món ăn.

Tiểu nhị thấy bọn họ một mở miệng đã muốn phòng bao, cực kỳ ân cần đưa thực đơn qua, cười tủm tỉm nói: "Mấy vị muốn ăn gì? Món sở trường nhất của nhà bọn ta chính là cá kho trân phẩm và canh cá bát bảo của đại sư phụ..."

Hai từ mấu chốt "Cá kho" và "Canh cá" vừa ra, mặt mọi người lại tái rồi, dạ dày mơ hồ kích động nước chua, lập tức đồng thanh ngắt lời: "Không cần cá!"

Tiểu nhị: "..."

Nụ cười trên mặt hắn ta tí nữa thì không giữ nổi nữa, suýt nữa cho rằng hôm nay mình xui xẻo gặp phải kẻ đến phá đám.

Sau đó thấy phú bà Chư Tụ nghiêm túc nói: "Hôm nay trên bàn cơm của chúng ta, một cái vẩy cá cũng không được xuất hiện."

Tiểu nhị không nhịn được nói: "Nhà của chúng ta làm cá đều là đánh vẩy."

Chư Tụ: "... Chính là ý này."

[Re-up] Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật ChínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ