Bây giờ đã là mùa đông, rất lạnh. Kim Tại Hưởng mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nếu tuyết rơi thì sẽ rơi thật, ghét nhất là mưa tuyết kiểu này, vừa lạnh vừa bẩn. Kim Tại Hưởng sục xạo một hồi, cuối cùng cũng tìm được một cái ô, hết cách rồi, bình thường trời mưa có thể đi xe đến trường, nhưng tối qua vừa mang xe đi bảo dưỡng .
Kim Tại Hưởng chuẩn bị xong tất cả mới gọi Điền Chính Quốc dậy: “Nhanh rời giường, bên ngoài mưa to lắm.”.
“Vậy đừng đi học.”.
“Tớ không cổ vũ hành vi bất lương này của cậu, mau đứng lên.”.
Điền Chính Quốc kéo Kim Tại Hưởng đang oang oang cái mồm lên giường rồi ôm lấy: “Ngủ đi.”.
Kim Tại Hưởng cấu cấu tay mình, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa rơi vào tay giặc. Kiên quyết đẩy Điền Chính Quốc xuống giường: “Mau lên mau lên, học kỳ sau tớ còn muốn vào ban cán sự lớp, đừng níu chân tớ.”.
Điền Chính Quốc ngồi dậy từ trên giường: “Lớp phó lao động?”.
“Cái rắm, lớp phó học tập.”.
Kim Tại Hưởng rõ ràng trông thấy khóe miệng Điền Chính Quốc nhếch lên thành một tia trào phúng, Điền Chính Quốc mở tủ quần áo: “Mới sáng ra đừng kể chuyện cười.”.
Kim Tại Hưởng ném gối về phía Điền Chính Quốc. “Ai kể chuyện cười? Lão tử nói thật, hai năm nữa sẽ tốt nghiệp, tớ phải chăm chỉ học tập, để tăng thành tích, trở thành con người có ích với xã hội, với quốc gia.”.
“Lại kể chuyện cười.”.
“Điền Chính Quốc —!!!”.
Mưa càng lúc càng lớn, Điền Chính Quốc cầm chiếc ô màu xanh che trên đầu hai người, mưa rơi xuống tán ô, chảy xuôi bên rìa rồi rớt xuống giầy, Kim Tại Hưởng mở lòng bàn tay hứng lấy những hạt mưa bên ngoài ô, đang định đùa dai hất chút nước này lên mặt Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc đã mở miệng trước: “Đừng làm chuyện điên rồ.”.
Kim Tại Hưởng chán nản rụt tay lại, lau tay lên quần áo mình: “Sao mỗi lần cậu đều nhận ra tớ định làm gì?”.
“Lần nào cậu chả để lộ cái mặt gian manh.”.
“Vớ vẩn, tớ không có. Chắc chắn là cậu đặt thiết bị nghe lén trong tim tớ.”.
“Có đặt thì phải là đặt bom.”.
“Cậu~!”.
“Tớ cái gì mà tớ, cậu cũng chỉ biết trừng mắt, ném đồ, và mấy chiêu mắng chửi người ta.”.
“Tớ còn biết khóc.”.
“Đàn bà.”.
“Lão tử không giống đàn bà thì làm sao chịu đựng được. Cậu là đàn ông đấy, ra giữa phố cởi quần chứng minh xem.” Kim Tại Hưởng dùng chính là phép khích tướng .
“Nên cởi là cậu mới đúng, chứng mình cho mọi người thấy cậu đội lốt đàn bà.”.
“Điền Chính Quốc!!”.
“Sao hả, vừa trừng mắt, vừa ném đồ, vừa chửi?”.
“Được lắm, coi như cậu lợi hại, tớ nói không lại cậu.”.
BẠN ĐANG ĐỌC
[kookv_Ver] Cậu là nam tớ vẫn yêu
FanfictionThể loại: Đam mĩ, vườn trường, 1×1, HE . . Chuyển Ver Chưa Có Sự Cho Phép Của Tác Giả. Nếu ai có khiếu nại gì tớ sẽ xóa fic