Chương 62: Một vài chuyện ngày hè

159 15 0
                                    

Mùa hè thời tiết thực nóng bức, nóng đến mức Kim Tại Hưởng chỉ cần trông thấy chỗ râm mát liền chui ngay vào đó, vì sự kiện bệnh giang mai ngày hôm qua mà Kim Tại Hưởng bị bố mẹ mắng đến cẩu huyết lâm đầu, mẹ Kim Tại Hưởng còn quyền đấm cước đá với Kim Tại Hưởng, muốn cự tuyệt con nhà người ta cũng không nên lấy cớ như vậy, nhưng khiến Kim Tại Hưởng giật mình nhất lại là, Phó Thiến đối với chuyện cậu thích con trai không hề hé răng nửa lời, xem ra người tốt vẫn được báo đáp, Kim Tại Hưởng không nhịn được tự khen bản thân hồi trước thông minh, có thể cao tay đến thế .

Cậu đặt tay lên trước trán che khuất ánh mặt trời, còn bao lâu nữa mới đến nhà Điền Chính Quốc a, thật là, mặt trời chết tiệt, ác độc quá thể. Kỳ thật Kim Tại Hưởng cũng không cần phơi nắng như vậy để đến nhà Điền Chính Quốc a, còn không phải bản thân cam tâm tình nguyện đi bộ dưới ánh nắng chói chang cả quãng đường dài hay sao. Khi đến được nhà của Điền Chính Quốc, cậu dùng sức gõ cửa, một lát sau Điền Chính Quốc mới ra mở cửa, Kim Tại Hưởng đẩy Điền Chính Quốc sang một bên tự rót cho mình một cốc nước đá, sau đó cởi quần áo, dùng nó lau mồ hôi: “Nóng chết tớ, mùa hè năm nay nóng thật.”.

Điền Chính Quốc đóng cửa lại: “Cậu nhìn dáng vẻ của mình kìa.”.

“Dù sao dáng vẻ nào của tớ cậu cũng đã thấy hết, tớ không quan tâm.” Kim Tại Hưởng cầm quạt ngồi trên sàn nhà, phát hiện không bật điều hòa, gió thổi tới từ bên ngoài cửa sổ đều là gió nóng. Cậu cầm điều khiển bật điều hòa nhưng không thấy có phản ứng, có mất điện đâu nhỉ, rõ ràng tivi vẫn đang bật .

Kim Tại Hưởng ném điều khiển cho Điền Chính Quốc: “Cái điều hòa này kỳ thị tớ, cậu bật đi.”.

“Cậu là thằng ngốc à, điều hòa hỏng rồi, còn chưa ai đến sửa.”.

“Cái gì?!” Kim Tại Hưởng giống như nghe thấy tiếng sét giữa trời quang: “Uống công tớ đến tận đây, sao cậu không nói sớm.”.

“Lão tử cũng không bảo cậu đến.” Cái con người này thật không biết phải trái, tự mình chạy đến còn lải nhà lải nhải .

“Thật là, tớ vừa rời khỏi đây, cái nhà này liền chẳng ra đâu vào với đâu.”.

“Vâng, vâng, cậu rời khỏi trái đất, trái đất cũng không quay nữa.”.

Kim Tại Hưởng nóng đến độ không còn khí lực đấu võ mồm với Điền Chính Quốc, cậu nằm xuống sàn nhà, lăn qua lăn lại: “Nóng quá a, cậu không cảm thấy vậy sao.”.

“Cậu ồn ào như vậy đương nhiên sẽ nóng, mau đứng lên cho tớ.”.

Kim Tại Hưởng cầm quạt ngồi bên cạnh Điền Chính Quốc, phe phẩy quạt quạt cho Điền Chính Quốc: “Nóng thì nói xừ nó đi, tớ quạt giúp cậu.”.

Một lát sau, tay Kim Tại Hưởng có chút mỏi, nhưng vẫn gắng chống đỡ, Điền Chính Quốc mặt nhăn mày nhíu: “Đừng quạt nữa, tớ không nóng.”.

Đúng lúc này, có tiếng rao bán dưa hấu, Kim Tại Hưởng chạy tới cửa sổ gọi với xuống dưới, sau đó rống hỏi: “Dưa hấu bao nhiêu tiền một cân.”.

“Một đồng.”.

“Có bớt không?”.

“Nhóc à, một đồng mà cậu còn mặc cả.”.

[kookv_Ver] Cậu là nam tớ vẫn yêuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ