Lễ Giáng Sinh đã đến, đây là ngày lễ mà Kim Tại Hưởng thích nhất trong năm, tuy thành phố này sẽ không có tuyết rơi, nhưng Kim Tại Hưởng cảm thấy không quan trọng, lễ Giáng Sinh cần nhiều điều kiện hợp thành mới tạo ra không khí của nó, bản thân nó đã là một từ mang ý nghĩa ấm áp .Chỉ có điều không có Điền Chính Quốc ở bên cạnh, thật sự là đáng tiếc .
Lí Minh hay ở trong phòng cũng không thấy bóng dáng, mấy cặp đôi trong trường đều chuẩn bị quà tặng cho đối phương, Kim Tại Hưởng đi dạo trên đường suy nghĩ tìm món quà thích hợp với Điền Chính Quốc, nhưng hơn nửa ngày vẫn chưa chọn được, với lại tiền ăn tháng này đã tiêu gần hết, đành đến quầy lưu niệm gần trường, xem có thể đào ra được thứ gì tốt hay không.
Cuối cùng, Kim Tại Hưởng mua một chiếc đèn sao, kỳ thực là thứ cậu thích .
Đêm Giáng Sinh trường có tổ chức một bữa tiệc, Kim Tại Hưởng cảm thấy nhàm chán nên cũng tham gia, có điều vừa đến liền hối hận, tất cả mọi người đều tốp năm tốp ba, trên mặt tràn đầy biểu tình hạnh phúc khiến Kim Tại Hưởng càng thêm cô đơn .
Kim Tại Hưởng rất nhớ Điền Chính Quốc, muốn có hắn ở bên cạnh. Loại khát vọng này giống như dây leo quấn chặt lấy cậu .
Cuối cùng, cậu vẫn lấy điện thoại ra, gọi cho Điền Chính Quốc .
“Điền Chính Quốc, tớ rất cô đơn, nếu cậu ở bên cạnh tớ thì tốt rồi.”
Đầu dây bên kia rất ồn, Kim Tại Hưởng lập tức liền hối hận, nhà người ta đang hạnh phúc đón lễ Giáng Sinh, bản thân lại nói mấy lời không tốt đẹp, có phải hơi quá đáng hay không, không đợi Điền Chính Quốc lên tiếng, Kim Tại Hưởng liền cúp điện thoại .
Cứ tưởng rằng tình yêu của mình chỉ cần một cái ôm là đủ, nhưng Kim Tại Hưởng hiện tại lại hoảng sợ nhận ra, cậu muốn nhiều hơn thế, cậu muốn Điền Chính Quốc cùng cậu làm hết thảy mọi thứ, cậu đối với tình yêu ích kỷ và tham lam của mình cảm thấy sợ hãi, bởi vì cậu biết, nắm càng chặt càng dễ dàng mất đi, suy nghĩ đã vượt quá khả năng tiếp nhận của bản thân .
Kim Tại Hưởng nhìn mọi người đang đùa giỡn vui vẻ trước mắt, không khí này vẫn không cách nào cuốn hút cậu.
Vẫn nên về phòng ngủ một giấc thôi, nói xong chậm rì rì đi ra ngoài, bên ngoài trời đã tối mịt, cậu cho tay vào trong túi quần, đá viên đá ven đường, đi về phía phòng mình .
Quãng đường này, Kim Tại Hưởng đi rất lâu. Đợi cho đến khi về phòng, ngẩng đầu, nương theo ánh sáng mờ nhạt, thấy trên lan can tầng năm ở phòng mình có một người đang tựa vào nơi đó, không thể nào? Điền Chính Quốc? Một cảm xúc choáng váng lan ra, phi như bay lên lầu, khi tới được tầng năm, một bóng người trước cửa cũng không có, Kim Tại Hưởng thở hổn hển cười khổ, bản thân nhớ Điền Chính Quốc đến điên rồi, thế mà lại xuất hiện ảo giác .
Cậu hữu khí vô lực lấy chìa khóa mở cửa phòng, vẫn là không nhịn được quay đầu lại nhìn chỗ rẽ ở hành lang, cũng không biết bản thân chờ mong điều gì, Điền Chính Quốc sao có thể từ chỗ đó chạy ra, cậu bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa phòng .
BẠN ĐANG ĐỌC
[kookv_Ver] Cậu là nam tớ vẫn yêu
FanficThể loại: Đam mĩ, vườn trường, 1×1, HE . . Chuyển Ver Chưa Có Sự Cho Phép Của Tác Giả. Nếu ai có khiếu nại gì tớ sẽ xóa fic