Woohyun sẽ không bao giờ quên được mùa đông năm đó. Khi còn lại một mình tại đất nước lần đầu cậu đặt chân tới, liên lạc với đội phóng viên sang làm tin thì nhận được phản ứng có phần kì lạ e dè.
Hệ thống đăng bài của Monday Morning vô cùng đơn giản, chỉ cần đăng nhập qua hai bước là xong. Vì thế cho nên mới có lần Monday Morning tuyên bố mình bị hack, một lúc lên hàng trăm bài viết có cùng nội dung bôi nhọ chính Monday Morning, kêu đòi công bằng cho một nữ ca sĩ nói vô danh thì không hẳn là vô danh, vài ngày trước vừa có vinh dự trở thành nhân vật chính cho một chiếc scandal do Monday Morning khởi xướng. Lee Donghyuck là người làm ra chuyện đó. Là người bới scandal, cũng là người tự hack chính trang web của mình.
Bên trong hệ thống đăng bài của Monday Morning, xảy ra mọi thứ. Những bài viết non nớt của một đứa học trò mười lăm tuổi học đòi làm phóng viên giải trí. Những dòng nhắn qua lại giữa các chủ mục và trưởng ban, nhẹ thì nhắc nhở, nặng thì chửi nhau. Những công cụ đo lường lượt xem, bài viết có lượt xem cao nhất mặc nhiên sẽ được đẩy ra trang chủ, mặc kệ nhân vật chính trong đó khốn khổ hay sung sướng. Những biểu đồ so sánh tỉ lệ lượt xem của từng tiểu ban, từng chuyên mục, mà Woohyun nhắm mắt cũng biết mục ngôi sao sẽ chiếm đến hai phần ba của một chiếc biểu đồ tròn, còn lượt xem của mục xã hội hay học đường chỉ khiêm tốn chưa đủ nhét kẽ răng.
Người đọc suốt ngày chửi bới chì chiết Monday Morning rằng là một đám người làm truyền thông bất lương ăn trên xác người, họ không biết rằng chính họ mới là người tạo nên hệ sinh thái báo chí nơi mà những thành phần độc hại như Monday Morning nhơn nhơn tồn tại. Những sinh vật gián tiếp ăn xác người ấy vẫn hăm hở bấm vào những tít báo bẩn thỉu, nhanh tay chia sẻ những bài viết với đầy đủ mông ngực và những cuộc hành quyết nhau trên mạng xã hội, rồi cuối cùng lại rỏ ra những giọt nước mắt cảm thương nạn nhân, sỉ vả báo chí vì dồn ép người ta đến tuyệt vọng cùng đường.
Cánh cửa đi vào những bí mật đen tối nhất của Monday Morning đóng sầm lại trước mắt Kim Woohyun. Từ chiếc laptop quen thuộc là tài sản của công ty cho đến điện thoại cá nhân, Woohyun bị truất quyền đăng nhập. Trên chuyến bay dài từ Hà Lan về tới sân bay quen thuộc, trên taxi từ sân bay về tòa soạn trên phố đông, mắt Woohyun mở chong chong trong nỗi sợ hãi mà cậu chỉ còn chờ xác nhận cuối cùng.
Lee Minhyung cuối cùng cũng đã lột hết tất cả mặt nạ để chính thức thay Lee Donghyuck đeo lên vương miện của Monday Morning. "Vất vả rồi", Minhyung nói như thế với một cái nhìn sắc lạnh. Minhyung là người có trí nhớ thấu niệm, dù chỉ ở mức độ khá bình thường. Anh nhớ sự kiện nhờ vào hình ảnh, trí nhớ hình ảnh với Minhyung mạnh đến nỗi Minhyung thường không quên được từng chi tiết nhỏ nhất của một sự kiện gây ấn tượng với anh. Woohyun từng ghen tị với trí nhớ đó của Minhyung, nhưng chỉ riêng trong ngày hôm đó, cậu cũng được ban phát trí nhớ thấu niệm một cách không cần thiết.
Lee Minhyung ngồi quay lưng ở bàn làm việc, bên góc bàn có một cốc mocha in nhãn màu xanh đỏ theo chủ đề Giáng Sinh. Phòng làm việc ấm áp, Minhyung cởi áo khoác ngoài, anh mặc một chiếc áo len màu đen cao cổ. Sợi dây chuyền thánh giá bạc được kéo ra khỏi cổ áo. Minhyung hất hết tóc mái để lộ trán, Woohyun đột nhiên phát hiện, bên ngoài vỏ bọc dịu dàng, người này nếu muốn thì còn có thể lạnh lẽo hơn cả Lee Donghyuck.
![](https://img.wattpad.com/cover/350825460-288-k927194.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Markhyuckmark ver. Yên Vũ
Fiksi PenggemarÔng kẹ giới truyền thông x Thiên thần giới truyền thông Con cáo và chùm nho xanh Nếu bạn cảm nhận thấy Dongmark thì bạn không sai đâu, fic này lật qua lật lại nhưng không có ai yếu mềm cả. Fic này tôn tình tiết và tả thực cái khốc của nghề truyền t...