Lúc chiếc xe đậu trước căn nhà xám, đồng hồ vừa điểm ba giờ chiều.
Cả hai xuống, Trịnh Nhật Tư chen đi phía trước. Trương Ngọc Song Tử thấy vậy cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo sau cậu.
Cầm chìa khoá nhà trên tay, lần này người mở cửa lại là Trịnh Nhật Tư.
Cánh cửa được kéo ra, điện bật. Bên trong nhà chính là một mớ hỗn độn.
Ngày hôm qua, Trịnh Nhật Tư bị bắt đi nên đống đồ mua từ chợ về vẫn còn đó, chỉ là thịt mà cậu lựa đã được người của Trần lão gia cho vào ngăn đông bảo quản rồi.
Trịnh Nhật Tư đi thẳng một đường vào góc nhà, lôi ra hộp thuốc. Dường như cậu đã quen thuộc với mọi thứ trong căn nhà này rồi, chỉ cần muốn liền tự mình lấy đồ mà không cần sự giúp đỡ của chủ nhà.
Trương Ngọc Song Tử ngồi xuống đất, dựa lưng vào cạnh giường, gương mặt có chút trắng bệch do mất máu. Vết thương đằng sau vai sớm đã khô lại, dính vào áo.
Không nói lời nào, Trịnh Nhật Tư quẳng hộp thuốc qua bên cạnh họ Trương, bản thân thì đi vòng ra sau lưng người ta, ngồi sát mép giường.
" Cởi áo ra! "
Lời nói của cậu đúng là có sức nặng, Trương Ngọc Song Tử nghe xong đã nhanh chóng đưa tay lột chiếc áo trắng của mình, vứt xuống sàn nhà. Để lộ ra vết rách dài trên vai trái.
Hắn nghe được tiếng xuýt xoa từ đằng sau, tiếp đó là tiếng thở dài.
Trịnh Nhật Tư mở hộp thuốc ra, tìm lấy tăm bông cùng chai thuốc đỏ. Tẩm ướt đầu của tăm bông, cậu nhẹ nhàng chấm thuốc xung quanh miệng vết thương.
Buổi sáng nay đúng thật là chưa đau, nhưng khi mùi thuốc khử trùng xộc tới cùng cảm giác lành lạnh lướt qua sau lưng, Trương Ngọc Song Tử lúc này mới cảm thấy xót.
Hắn nhíu mày, cố gắng không thốt ra tiếng rên, sợ Trịnh Nhật Tư nghe thấy sẽ lo.
Làm nhẹ nhàng nhất có thể, Trịnh Nhật Tư còn không ngại đưa miệng đến thổi nhẹ.
Làn gió ấm bủa vây quanh miệng vết thương, khiến Trương Ngọc Song Tử cảm nhận rõ mồn một. Hắn đang kìm nén cơn đau cũng khẽ bật cười.
Trông có giống bôi thuốc cho con nít hay không chứ?
Phát hiện người phía trước hơi run run, Trịnh Nhật Tư dừng tay.
" Cười gì mà cười, vui lắm à? "
Đúng vậy, chính là cái giọng này!
Giọng nói vừa lanh lảnh, lại mang dáng vẻ hờn dỗi đích thị là Trịnh Nhật Tư của ngày thường. Trương Ngọc Song Tử nén cười, hắn hơi duỗi tay, đặt ở mép giường.
Lục tìm trong hộp thuốc một vài miếng băng gạc, Trịnh Nhật Tư đưa chúng ra trước vết thương, nhắm chừng cái nào to vừa đủ che được nó. Cuối cùng, do vết rách quá lớn, Trịnh Nhật Tư sau một hồi đắn đo, quyết định dán hai miếng ghép vào nhau.
Lột lớp nhám trên băng gạc, cậu nhẹ nhàng đặt nó lên da Trương Ngọc Song Tử, ấn vào.
Hắn vẫn cố gắng chịu đựng, môi mím chặt, cánh tay duỗi trên giường gồng cứng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GEMINIFOURTH] Đảo Chính/政变
FanfictionDescription: Người đàn ông vung mạnh dao chặt đứt đầu con cá. Máu bắn lên tay, người nọ mới dời tầm mắt sang đám xăm trổ phía trước. " Mua cá thì ở lại, không thì lượn! " Tác giả: callmehye_ Nhân vật: Chủ sạp cá họ Trương cùng một kẻ thiếu đứng đắn...