Chapter 172

228 21 2
                                    

"Xảy ra chuyện gì rồi?. Sao vậy?"

Anh nhanh chóng đi qua xem tình hình, ngồi xổm xuống ôm cậu

"Trúng đầu?"

"Ừm......"

Cậu đáp lại một tiếng, nhíu mày vẫn luôn không nói chuyện.

"Anh nhìn xem, chậc......Venice Sumettikul con nói xem chuyện như thế nào."

Nhìn trên mặt đất anh liền tức giận, con cái bướng bỉnh luôn rất nguy hiểm, hô một tiếng, dọa Venice cũng không dám nói chuyện.

Hiện tại ở một bên dẩu miệng mình không phát ra âm thanh, hốc mắt một chút liền đỏ lên:

"Cha......"

"Chuyện như thế nào?. Không biết chơi cái gì cũng đều phải biết mức độ sao?"

Bộ dáng anh đặc biệt hung dữ, đừng nói là con ruột chưa đến hai tuổi, liền tính hiện tại hai mươi tuổi anh cũng sẽ mắng không chừa.

"Anh, đừng hung dữ với bảo bảo, là em tự mình đụng vào."

Cậu xoa xoa đầu, bên tai chậm rãi có một chút đỏ lên.

"Bảo bối lại đây, không khóc, cha không phải cố ý hung dữ với con."

"Baba có đau không ?. Hu...... Là con không ngoan, đụng đến baba..... Thực xin lỗi......"

"Không sao, không có việc gì."

Cậu vuốt gương mặt bảo bảo.

"Cha không phải cố ý hung dữ với con, có phải không anh?"

Cậu ngẩng đầu hỏi anh.

"Hứ, anh chính là cố ý, con thành thật đứng ở một bên đi, em về phòng."

Anh lôi kéo cậu muốn đi.

"Làm gì nha, anh dọa đến bảo bảo......"

"Cái gì, anh nhìn xem như thế nào rồi, bôi thuốc cho em, đụng đến thân thể không phải là việc nhỏ, nhanh lên."

Venice biết mình đã làm sai, ngoan ngoãn đứng dậy, quật cường đứng ở sát tường lau nước mắt.

Sumettikul tổng bảo vệ vợ, mặt mày đều là không phục, la con trai một tiếng sau đó trực tiếp bế cậu lên, hơn nữa nhanh chóng trở về phòng ngủ.

Hơi chút nhìn nhìn, từ ót xuống phía dưới chỗ bị trúng, đây là cậu muốn ôm con trai một chút, không bế lên nổi liền lùi về phía sau một bước nên cả người ngã trúng kệ sách.

Vốn dĩ trong phòng con trai đồ vật  không nhiều lắm, sợ con trai va phải cái gót chân nhỏ bằng tượng đất này hẳn là một cái duy nhất. Hiện tại cũng bị làm ngã.

"Có đau không?. Anh cho người đi lấy rượu thuốc tha một chút đi, anh nói bao nhiêu lần rồi em không cần cùng  nhãi ranh con đó chơi, cũng đừng ôm nó."

Alpha lẩm bẩm vừa nói vừa đi tìm rượu thuốc:

"Ngày mai gửi nó đến nhà trẻ đi, ai nói hai tuổi không thể đi, anh cảm thấy rất có thể."

"............"

Vẫn luôn không thấy cậu nói chuyện, anh một mình lầm bầm lầu bầu cũng có chút kỳ quái.

{ BIBLEBUILD } BÉ CON OMEGA SIÊU BIẾT LÀM NŨNG CỦA ĐẠI LÃONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ