Chương 17

3.8K 332 7
                                    


Chương 17

Tề Quân Hạo hiển nhiên không nghĩ đến Ôn Trà và Tề Tu Trúc cùng nhau đến, hắn lộ ra một tia kinh ngạc, rồi ngay tức khắc kiểm soát tốt, phong độ ngời ngời kéo ghế cho Ôn Trà, lịch sự hỏi thăm: "Chú, Tiểu Trà, chào buổi tối, thật khéo."
Cuộc hẹn của hai người giờ thành bữa ăn của ba người khiến bầu không khí khó tránh khỏi có chút quỷ dị.
Dao nĩa kim loại va chạm phát ra một tiếng "Đing" chói tai, thức tỉnh hai người đàn ông trầm tư một mình.
Ôn Trà mù mờ cầm chặt dao nĩa, rõ ràng dưới ánh ảm đạm màu da sẽ sậm màu theo, da cậu lại hiện ra màu trắng sáng, giống như tuyết đầu mùa, chầm chầm tràn ra một tầng mỏng màu hồng nhạt.
"Em... Em không biết dùng."
Tề Quân Hạo thay cậu giải vây: "Tay trái cầm dao, tay phải cầm dĩa, cứ từ từ, lần đầu em ăn không cần nóng vội.

Là anh suy xét không chu đáo, không có nghĩ đến em không thoải mái, xin lỗi Tiểu Trà."
"Mọi việc đều có lần đầu tiên mà, anh cũng không nghĩ em chưa từng đến thôi." Ôn Trà thè lưỡi, giả bộ ngốc nghếch duy trì thiết lập nhân vật, từ từ thong thả cắt bít tết, "Trước đây em nhìn thấy bít tết lẫn máu bị dọa giật nảy mình, nhìn phản ứng của mọi người mới biết em đã quá ngạc nhiên.

Các anh đừng cười em, trước đây em ở nông thôn, các thứ đều nấu chín hẳn mới dám bỏ vào miệng."
"Xin lỗi, anh đã nhớ kĩ rồi, sau này sẽ không có nữa." Nhân vật công của Tề Quân Hạo có khuôn mặt đẹp trai có thể lừa được người, sự thâm tình trong ánh mắt có thể khiến người ta chết đuối ở trong đó.
Ôn Trà nhẹ nhàng nhả hơi thở ra, chun mũi nhìn trông vừa xinh đẹp vừa đáng yêu: "Hừ, không phải trước đây từng đưa ai đó qua đây, thế nên mới dẫn em đến chỗ này nhỉ?"
"Công việc rất bận, anh cũng là lần đầu tới.

Nếu như em ghen, Tiểu Thủy và anh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, em ấy rất tốt, nhưng em ấy và anh không hợp." Tề Quân Hạo thâm tình chăm chú nhìn gương mặt của Ôn Trà dưới ánh đèn, "Bây giờ anh đã gặp được người thích hợp, Tiểu Trà, đó là em."
"Thật vậy sao?" Ôn Trà hỏi lại, lắc lư điện thoại, "Em ghi âm rồi đó."
Đáy mắt Tề Quân Hạo hiện lên một tia lạnh nhạt, độ cong khóe môi không đổi: "Em ghi âm làm gì?"
Bình tĩnh như thế, không có chút nào sợ hãi nếu bị Ôn Nhạc Thủy nghe được, nhìn có lẽ hai người đã âm thầm thông qua rồi.
Ôn Trà nhấp ngụm rượu vang đỏ: "Trước khi ngủ nghe một chút có thể vui vẻ hơn, đây là anh tỏ tình với em, anh yên tâm, em sẽ không đưa cho Ôn Nhạc Thủy đâu, em không có hư như thế."
Tề Quân Hạo sủng nịch cười: "Tính trẻ con."

Ôn Trà thuận thế đỏ mặt cúi đầu.
Trải qua vài lần tiếp xúc với Tề Quân Hạo, Ôn Trà tổng kết là một kẻ tự ti lại kiêu ngạo, nhạy cảm, đơn giản, ngốc nghếch nhưng chỉ nhằm vào Ôn Nhạc Thủy.

Ngoài lúc đó ra, cậu thường xuyên giống như đã chuẩn bị hình tượng bình hoa lương thiện trước mặt Tề Quân Hạo.

Dù sao thì nguyên thân ở lúc trước và Tề Quân Hạo ở chung nhiều nhất, mà Tề Quân Hạo thông minh, lại đa nghi, ở trước mặt hắn ta liều lĩnh nói lời trà xanh giả vờ yếu đuối để sụp đổ thiết lập nhân vật khá mạo hiểm, không bằng thực hiện hình tượng nguyên thân trước đây, rồi lại tạo ra thay đổi nhỏ.
Tề Quân Hạo nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, lấy một cái vòng tay đeo lên tay cậu: "Mẹ anh nói giữ lại cho con dâu, bây giờ giao cho em."
Tay Ôn Trà mềm mại giống như không có xương, gương mặt lại càng diễm lệ đến cực độ, so sánh với Ôn Nhạc Thủy, gần như đè bẹp tất cả phong thái của đối phương.
Trái tim Tề Quân Hạo lại bỗng nhiên nặng nề nhảy lên vài phần, tuyên bố hắn ta không cách nào không chế được mà động lòng.
"Anh Tề, đây là bít tết chín toàn phần anh đặt, đã cắt theo yêu cầu của anh." Nhân viên phục vụ tiến lên không có đưa mắt tham gia vào màn gợi tình thầm kín của bọn họ.
Tề Tu Trúc nói cảm ơn, ánh mắt quét về phía Ôn Trà: "Đưa anh này đi."
Ôn Trà lộ ra nụ cười ngạc nhiên vui mừng: "Cảm ơn chú."
Thật có mắt nhìn, so với tên Tề Quân Hạo nửa ngày không hợp tình hợp lí này đáng tin hơn nhiều.
Nhân viên phục vụ sau khi đặt xuống bàn ăn không lập tức rời đi luôn, mà khom người hỏi Tề Quân Hạo: "Thưa anh, số dư trong thẻ hội viên lần trước anh nạp vào đã hết, còn cần tiến hành nạp nữa không?"
Tề Tu Trúc nhìn về phía Ôn Trà giống như con chuột nhỏ vô tri vô giác đối phó với bít tết trước mặt, hơi hơi chau mày.
Tề Quân Hạo thấy Ôn Trà dường như phản ứng lại, âm thầm thở phù một hơi, ra lệnh cho nhân viên phục vụ suýt chút nữa làm hỏng việc: "Cậu đi đi."
Ôn Trà ung dung thong thả thưởng thức bít tết Tomahawk đắt tiền, khóe miệng cong lên chút ý cười, trong dư quang toàn là góc mặt anh tuấn của Tề Tu Trúc.
Câu nói của nhân viên phục vụ đã lật tẩy lời nói dối mà Tề Quân Hạo nói trước đó, thật sự vừa khéo nha.
Tề Quân Hạo sợ nhiều lời lại sai nhiều, Ôn Trà chán ghét lười không muốn nói nhiều hơn vài câu với hắn ta, Tề Tu Trúc càng không thế là tuyển thủ làm nóng bầu không khí được, bữa cơm còn lại trả qua trong im lặng.
"Mẹ nuôi gửi tin nhắn bảo anh, bà đã về nhà họ Ôn rồi, anh cũng đưa em về nhà họ Ôn nhé."
Ôn Trà vừa buông dao nĩa xuống, Tề Tu Trúc ung dung thong dong nhắc nhở nói: "Chúng ta đi thôi."
*
Nhà lớn nhà họ Ôn.
Trong lòng Tiết My không yên tâm được, trước khi về nhà đã nhắc đến hôn sự của Ôn Trà với nhà họ Tề với Ôn Hưng Thịnh.
Bà mệt mỏi ngồi lên sô pha, kéo mái tóc đen nhanh lên, áo choàng sang trọng khoác chặt: "Ông Ôn, ông nói một lời chắc chắn, rốt cuộc chúng ta và nhà họ tề phải làm sao?"
"Phải làm sao cái gì? Ông lão nhà họ Tề đã quyết định muốn Ôn Trà, còn có thể làm sao?" Ôn Hưng Thịnh hừ lạnh, cảm thấy nóng nảy với sự quấy rầy của vợ.
Ban đầu ông muốn Ôn Nhạc Thủy thay Ôn Trà gả qua đó, hai nhà vô cùng hoan hỉ.

[HOÀN-EDIT]Trà xanh xuyên thành pháo hôi thiếu gia thậtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ