Chương 16

271 19 0
                                    

Tại sao các chị lại hắt hủi chương 15 như vậy chứ...thế tôi trộn hẳn thủy tinh mảnh với đường phèn cho mấy chị nhai luôn này =)))

------------------

Vương Nhất Bác không phải là một người quá tinh ý, ít nhất là với những người không quen thân thì là vậy. Có thể nói, gần như tất cả sự dịu dàng tỉ mỉ hơn hai mươi năm nay cậu gom lại đều đã để dành hết cho Tiêu Chiến. Thật kì lạ, chỉ cần nhìn qua một ánh mắt một cái nhíu mày của anh, cậu đã có thể đoán được tâm trạng anh như thế nào.

Cho nên dù anh không nói, cậu cũng biết mấy hôm nay tâm trạng anh không tốt. Tuy cậu vẫn nhìn thấy tình yêu nồng nàn trong mắt anh, nhưng thỉnh thoảng xen trong đó là chút thoáng qua của bất an và lo sợ.

Cậu cũng không biết làm sao, nhìn cách anh cố gắng tỏ ra thật bình thường trước mặt cậu, cậu lại không nỡ vạch trần.

"Anh ơi?"

Lần thứ n trong tuần này, Vương Nhất Bác phải khẽ gọi để kéo thần trí anh quay về, dù đã dặn lòng không gặng hỏi anh, cậu vẫn có chút ghen tị, người yêu tuyệt vời của anh đang ngồi đây cơ mà, sao anh lại mải suy nghĩ đến chuyện gì thế kia?

Tiêu Chiến bị cậu gọi thì hoàn hồn, lúng túng gom gọn mớ giấy tờ đang bày bừa trên bàn, anh cười gượng:

"Anh mải nghĩ đến ca phẫu thuật ngày mai, xin lỗi em."

Vương Nhất Bác thở dài, cậu thu gom giấy tờ giúp anh, đẩy anh ngồi dựa ra ghế:

"Anh nghỉ đi, trông anh mệt mỏi lắm."

Rồi nói tiếp mà chẳng suy nghĩ gì:

"Công việc của anh bận thật đấy, giờ giấc cũng lộn xộn nữa."

Tiêu Chiến khẽ cựa mình, anh bỗng hỏi:

"Em có thấy anh nhàm chán không?"

Vương Nhất Bác dừng tay, định trêu anh một chút thì thấy anh đang đăm đăm nhìn mình, như thể nếu cậu gật đầu, bờ vai kia sẽ rũ xuống buồn bã. Cậu đặt gọn giấy tờ vào ngăn tủ rồi hỏi ngược lại anh:

"Vậy anh có thấy em nhàm chán không?"

Tiêu Chiến ngẩng lên, vẻ mặt như thể vừa nghe thấy chuyện gì khó tin lắm, bản năng bảo vệ người yêu trỗi dậy, anh ngay lập tức nói:

"Tất nhiên không, em đẹp trai lại giỏi như thế, em rất dịu dàng, đua xe cũng rất ngầu...ưm..."

Vương Nhất Bác không để cho anh nói nốt, ngay lập tức cúi xuống trao anh một nụ hôn, Tiêu Chiến trúc trắc vài giây, sau đó liền tự nhiên đáp lại.

Không biết từ khi nào, cảm giác này lại trở nên thân quen đến thế, hơi thở, làn da, mùi hương của đối phương, đều làm anh say đắm.

Càng say đắm lại càng sợ hãi.

Vương Nhất Bác cảm nhận một vị mằn mặn thấm trên môi, cậu vội vàng lui ra, hoảng hốt:

"Em nói gì sai làm anh buồn hả? Tất nhiên em không thấy anh nhàm chán rồi, em chỉ cần anh là đủ rồi, tại sao em phải tìm người thú vị làm gì chứ..."

[Bác Chiến] Xác suấtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ