- BÁC SĨ.... BÁC SĨ.....
Trí Tú đang ngồi đó khóc lóc thì tiếng títtt.......rất lớn truyền đến tai cô làm cô cũng tò mò mà ngẩn mặt lên mà tìm kiếm,Trí Tú vừa nhìn sang mấy đo nhịp tim của Trân Ni thì......nó không....không còn hoạt động của....nhịp tim Trân Ni cũng chỉ là một đường ngang chạy theo màn hình, Trí Tú hốt hoảng mà bật dậy gọi lớn kêu bác sĩ.... Lệ Sa và Thái Anh bên ngoài cũng giật mình thót mà chạy vào trong xem tình...Trí Tú cứ ở đó mà thét lên ,cô khụy xuống đó mà nhìn hình ảnh Trân Ni đang nằm im lìm ở đó không chút động tĩnh....từ ngoài vài vị bác sĩ cũng chuẩn bị tất cả các thiết bị chuẩn bị tiến hành kích tim cho Trân Ni....
- Vui lòng mời người nhà bệnh nhân ra ngoài....
Cách cửa đóng lại, Trí Tú cứ ở đó mà gào thét...Trân Ni của cô cần cô bênh cạnh...Trân Ni của cô đang rất sợ....Trí Tú cứ ở đó mà vùng vẫy mặc cho Thái Anh và Lệ Sa ra sức ngăn cản ,.....Trí Tú khụy xuống có mà thét lên tiếng thét như xé lòng của Trí Tú làm cho mọi người xung quanh cũng phải rưng rưng nhìn cô đang khốn khổ ở đó........
- TẠI SAO.....TẠI SAO..... CÁC NGƯỜI KHÔNG NHẤM VÀO TÔI....VÀO TÔI ĐÂY NÀY....TẠI SAO LẠI LÀM HẠI TRÂN CỦA TÔI CHỨ.....TẠI SAO..... TẠI SAO......TRÂN NI....... TRÂN NI.....
Trí Tú cứ vừa thét vừa đấm vào nền gạch đến mức bật cả máu....Lệ Sa và Thái Anh cố kéo Trí Tú nhưng cũng bị cô hất tay ra....Trí Tú cứ như tên điên vừa thét vừa tát vào mặt mình trước cửa phòng bệnh của Trân Ni.....là tại cô...tại cô mà Trân Ni mới như thế.....tất cả là tại cô...Trí Tú cứ như người mất hồn mà quỳ ở đó tự trách..Trân Ni của cô mà có mệt hệ gì cô sẽ giết bọn chúng...giết hết bọn chúng......không biết Trân Ni bây giờ sao rồi đã hơn một tiếng rồi mà không chút động tĩnh gì........
**Ting.....
- Cô ấy sao rồi bác sĩ....
- Tạm thời đã qua cơn nguy kịch rồi....nhưng.....thời gian cô ấy tĩnh dậy tôi không thể nói trước được, có thể là vài ngày, vài tuần hoặc hơn....và cũng có thể là sẽ không tĩnh lại....mong người nhà chuẩn bị sẵn tâm lý cho trường hợp xấu nhất sẽ xảy ra.....
Vị bác sĩ vừa bước ra khỏi đó thì Lệ Sa và Thái Anh đã vội chạy đến mà hỏi hang..... vị bác sĩ cũng chỉ biết lắc đầu thở dài mà trả lời... Do Trân Ni đã để thuốc trong người khoảng thời gian quá dài....gây tổn thương đến cái dây thần kinh....bây giờ chỉ còn trông chờ vào ý chí của Trân Ni và hy vọng sẽ có kì tích xảy ra, nếu e là Trân Ni sẽ không thể tĩnh dậy được....Thái Anh nghe xong liền đứng không vững mà ngã vào lòng của Lệ Sa.... Sao....sao lại như thế chứ...Trân Ni sẽ không sao mà đúng hông, hai cô sẽ tĩnh dậy mà đúng hông.....nói rồi vị bác sĩ cũng cúi đầu mà xin phép rời đi.....Thái Anh thì cứ ở đó khóc nấc lên mà đánh vào ngực Lệ Sa....
- Ông ấy nói dối...hai em sẽ tĩnh lại mà...hai em hông có sao mà .....nói dối..nói dối....
- Đúng....đúng...ông ấy nói dối Trân Ni sẽ không sao ....không sao...
Thái Anh ở đó khóc rắm rức....Lệ Sa cũng đau lòng không kém nhưng đành kìm nén lại mà vuốt lưng trấn an Thái Anh...... Còn về Trí Tú.... sau khi nghe tin cô chỉ quỳ ở đó mà lặng thin...không nói cũng không khóc.....Trí Tú dường như không còn bọc lộ cảm xúc của bản thân ra ngoài được nữa......những thứ đau đớn nhất thường nằm bên trong mỗi còn người , những cảm xúc dễ dàng bị người khác thấy được cũng chỉ là cảm xúc ngoài rìa thôi.....Trí Tú đột nhiên đứng dậy... đi một mạch về phía hành lang phía trước .....làm cho Lệ Sa cũng khó hiểu chỉ biết trấn an Thái Anh một chút rồi mà dạo bước theo sau......
BẠN ĐANG ĐỌC
[Jensoo] Làng Chài
ЮморKhông nam hóa nha🥰 Tôi chưa từng nghĩ tôi sẽ yêu ai, tôi cũng chưa từng nghĩ tôi sẽ yêu em " Làm ơn ..." Trong fic có vài tình tiết dễ gây hiểu lầm nên nếu mọi người muốn theo dõi fic thì đọc cho hết nha. Nếu có thắc mắc gì cứ cmt thoải mái.☺️