Chap 57

646 37 7
                                    


- TAO GIẾT MÀY THẰNG CHÓ...TAO GIẾT MÀY......MAU BUÔNG EM ẤY RA .....BUÔNG RA.....TRÂN NI..... TRÂN NI...........


Trí Tú cứ ở đó mà gào thét lên cổ họng của Trí Tú dường như sắp đứt ra rồi....nhưng Hải chẳng chút nương tay mà tiêm thẳng những giọt thuốc cuối cùng vào người của Trân Ni..... Trân Ni cứ ngồi đó ánh mắt cứ lờ đờ ....trước mắt Trân Ni bây giờ chỉ toàn là màu đèn và......

......** Phịch ***

Trân Ni ngã nào xuống đất mà co giật mắt không ngừng trợn ngược ,tay chân thi co quấy lại, mặt Trân Ni cũng bắt đầu tiếm tái hơi thở cũng có chút gấp gáp hơn...Trân Ni vẫn nằm trên nền đất lạnh lẻo mà không ngừng co giật bà ta và Hải thì thãn nhiên đứng đó coi như không có chuyện gì to tác .... Trí Tú cứ khụy ở đó mà gào khóc....làm ơn đi mà....làm ơn giết cô đi...đừng để cô phải thấy cảnh Trân Ni đau đớn như thế trước mặt cô....Trí Tú chẳng còn chút sức lực nào mà bò đến cạnh Trân Ni đang còn chút hơi thở yếu ớt ở đó...bọn chúng còn giữ tay chân cô lại......Trân Ni nằm đó hơi thở cũng dần dần yếu đi mắt cũng nổi lên những tia gân máu đỏ tươi.....Trí Tú cũng chỉ biết nằm đó trơ mắt ra nhìn Trân Ni của cô bị người khác hành hạ....

. " Kim Trí Tú tao giết mày...tao giết chết mày....mày là đồ khốn ...Trân Ni đang ở trước mặt mày..... mà mày không thể bảo vệ tốt cho Trân Ni tao giết chết mày......"

Trí Tú cứ nằm đó đấm mạnh vào nền đất mà tự trách bản thân, Trân Ni nằm đằng kia cũng không còn giật nữa...Trân Ni cứ nằm im ở đó hơi thở cũng yếu đi.....bà Quyên liền ra hiệu cho tên đàn em bỏ tay Trí Tú ra để cô có thể ở cạnh Trân Ni lần cuối.....đây coi như là món quà của bà ta tặng Trí Tú trước khi chết vậy.....Trí Tú sau khi được bọn nó buông ra thì liền lê thân xác mệt mỏi chi chít vết thương của mình mà bò đến cạnh Trân Ni....cô bò đến nổi ngón tay cà xát dưới nền đất đến bậc ra máu....hai cẳng tay cũng trầy trụa nhưng Trí Tú lại chẳng quan tâm đến nó mà tiếp tục bò đến cạnh Trân Ni....bây giờ Trân Ni của cô đã không còn động đậy nữa rồi ...Trân Ni cứ nằm đó mà mà không chút động tĩnh gì....Trí Tú cố gượng mà ngồi dậy ôm lấy thân thể nhỏ bé của Trân Ni vào lòng mà nấc nghẹn......

- Ni.... Ni...mở mắt ra nhìn Tú đi em....làm ơn....Tú xin em....em đừng làm Tú sợ mà....


Trí Tú cứ ôm Trân Ni vào lòng mà khóc rứt lên, Trân Ni của cô giận cô sao...tại sao Trân Ni của cô không trả lời cô chứ...Trân Ni của cô không thương cô nữa sao....Trí Tú cứ ôm Trân Ni mà khóc tức tửi, nhưng đáp lại Trí Tú chỉ lf khoảng không im lặng.....bà Quyên và bọn chúng cũng đã rời khỏi đó từ lâu rồi...bây giờ chỉ còn cô và Trân Ni..... À không là xác của Trân Ni ở đó....




............









- Aizzzz ....rốt cuộc là tụi bây đang dẫn tao đi đâu? Đi từ nảy giờ đã hơn nữa tiếng rồi mà chẳng thấy cái nhà hoang nào hết......


Lệ Sa đứng đó tức tối mà chửi cả đám đàn em đang cụp mặt ở đó, cả đám cũng chỉ biết cúi gầm mặt.....khi nảy rõ ràng là thấy ánh đèn từ nhà hoang mà....nhưng khi đi đến đó thì lại chẳng thấy đâu, cả đám đang đứng đó rối trí thì một tên trong đám bỗng nhiên ré lên mà chỉ tay về phía ánh đèn gần đó...


[Jensoo]  Làng ChàiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ