Chương 3

285 27 0
                                    

Khuôn viên của Viện Nghiên cứu và Đào tạo Pháp thuật Durmstrang trải dài trên chín hòn đảo phủ đầy tuyết của quần đảo Svalbard, nằm xa tít tận Bắc Na Uy. Một khu vực khắc nghiệt, nơi cái lạnh không chỉ thấm vào da thịt mà còn như thách thức cả linh hồn người mới đến. Những hòn đảo này được nối với nhau bởi những cây cầu băng dài làm từ phép thuật, có thể xuất hiện hoặc biến mất bất cứ lúc nào theo ý chí của những người điều khiển, tùy vào mục đích phòng thủ hay kết nối với thế giới bên ngoài.

Khi những con ngựa Abraxan khổng lồ kéo theo cỗ xe của Beauxbatons đáp xuống một trong những cây cầu băng, cả cây cầu lẫn mặt đất rung chuyển, âm thanh kim loại, gỗ và vó ngựa hòa vào nhau tạo thành những tiếng 'cành cạch' chói tai.

Gió băng táp vào mặt Fourth, khiến em co rúm lại, choáng ngợp bởi sự khắc nghiệt của khí hậu phương Bắc.

"Cẩn thận kẻo trượt chân," Phuwin nhắc nhở, giọng vẫn bình thản dù môi cậu cũng đã bắt đầu tím tái.

Fourth cố giữ bước chân ổn định và theo bước anh trai đến xếp hàng theo thứ tự phía sau Hiệu trưởng trong sân khách của Học viện cùng những học viên Beauxbatons khác.

Dù đã quen phần nào với cái lạnh của mùa đông, nhưng cơn bão tuyết nhỏ đang diễn ra trên những đảo băng này dường như vượt quá sức chịu đựng của họ. Em rùng mình khi nhìn về phía tòa lâu đài Durmstrang tối tăm trước mặt, nơi họ sẽ trú ngụ trong thời gian sắp tới. Những ngọn lửa xanh đỏ ma mị được thắp lên để chào đón những vị khách từ phương xa đến, ánh sáng từ những ngọn lửa phản chiếu lên lớp tuyết trắng dày, điểm tô thêm chút màu sắc cho tòa lâu đài vốn khô cằn ảm đạm. Sừng sững ở trung tâm dải ánh sáng là một tòa tháp khổng lồ, vươn cao đến nỗi đỉnh của nó như chìm vào bầu trời đêm.

Fourth nheo mắt ngước nhìn. "Làm sao mà...?" Thật kỳ lạ, em nhớ rõ ràng mình đã nghe ai đó từng du học ở Durmstrang kể lại rằng nơi này chỉ có vỏn vẹn bốn tầng.

Cực quang đâu rồi? Quyển sách giới thiệu lừa em à? Không thể nào, chắc chắn là do lâu đài đã chắn tầm nhìn rồi.

'Đêm nay,' em tự nhắc nhở bản thân. 'Đêm nay mình sẽ lẻn ra ngoài tìm chỗ nào đó tốt hơn để ngắm chúng. Mình chắc chắn sẽ vẽ lại cho bằng được cực quang."

"Miễn là không để bị bắt thì mọi thứ đều ổn mà...đúng chứ?"

Giữa lúc mải mê suy nghĩ, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay Fourth và bắt đầu chà xát nó thô bạo. Cảm giác ấm áp dần lan tỏa, dù không phải bằng cách nhẹ nhàng. Fourth quay lại, nhận ra đó là Winny - một học viên năm sáu, người nhanh chóng thân thiết với anh trai em sau khi Phuwin chuyển về Beauxbatons do tính cách có phần đanh đá và coi thường những người hành động ngu ngốc giống anh ấy (em thề là còn cả do việc cả hai thường bị xếp chung nhóm với nhau do giống tên).

Dù có tính cách hơi cáu bẳn và đanh đá, nhưng Winny luôn hết lòng với bạn bè mình.

"B-B-Bọn Bắc Âu ngu xuẩn," Winny lắp bắp, răng va vào nhau cầm cập. "C-Chào đón những vị khách từ phương Nam tới bằng cách cho họ đ-đứng ngoài bão tuyết mà không có dụng cụ h-hay ma thuật sưởi ấm nào. N-Như thể chúng ta sống chung k-kiểu thời tiết chết người này với bọn họ vậy! C-chúng ta có được mặc á-áo choàng và khăn q-quàng cổ như lũ người A-Anh thô kệch kia đâu chứ."

[HogwartsAu | PondPhuwin | GMM's couple] OBLIVIONNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ