Chương 14: Anh Ổn Chứ

195 20 5
                                    

Akiko nằm trong phòng bệnh, mắt nâu mơ hồ nhìn xung quanh, Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào căn phòng thiếu sáng, trong phòng chỉ mình Akiko nằm đó với bình truyền nước và máy thở đang chạy.

chị y tá mở cửa vội vã đi vào, gương mặt hốt hoảng nhìn Akiko đang dần dần tỉnh lại.

-bác sĩ, bác sĩ bệnh nhân phòng 308 tỉnh lại rồi.

-...

sau đó là vài người nữa chạy vào phòng kiểm tra

Akiko ngơ ngẩn nằm trên giường , mắt nâu bây giờ mới nhìn rõ xung quanh, khẽ nhắm mắt lại, Lắng nghe âm thanh ồn ào bên cạnh

-cô bé, cháu nghe tôi nói không.

-..

Akiko mở miệng, cổ họng khô khốc đau rát khiến con nhóc bất giác nhăn mày khó chịu, Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cơ thể này vậy.

-bác sĩ nhìn biểu hiện của akiko thở dài trấn an.

-không sao không sao cháu mới tỉnh dậy không tỉnh dậy không cần vội.

Nói rồi vị bác sĩ kiểm tra cẩn thận một lượt nữa mới đi khỏi phòng bệnh, Chị y tá cận thận đứng cạnh mở cửa sổ giúp những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào phòng, để một lọ hoa nhỏ trên cửa sổ chị quay đầu nhìn vào đôi mắt nâu nhạt của Akiko.

-em có chuyện gì sao.

Akiko chạm nhẹ lên cổ họng, chất giọng khàn đặc khó nghe tựa như tiếng radio cũ kỹ vang lên.

-tại..sao em...lại ở đây ạ?

-chị không rõ nhưng lúc em nhập viện thì đang trong tình trạng sốt cao, có dấu hiệu ngừng thở, suy hô hấp...

Chị y tá mỉm cười sau khi xong việc liền đi ra để lại Akiko trầm ngâm ngồi ngơ ngẩn trên giường, cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Akiko nghĩ bản thân chỉ sốt nhẹ nên vẫn cố chấp đến trường, cả buổi Akiko đều mê man không tỉnh táo, sau khi tỉnh lại thì liền thấy bản thân ở bệnh viện, là trường hợp may mắn được cứu sống.

đưa tay chạm nhẹ mái tóc của mình con nhóc vò đầu, đôi mắt nâu chăm chú nhìn lên trần nhà.

tiếng gõ cửa vang lên, sau đó chưa đợi Akiko đáp lại thì cánh cửa đã được mở ra.

Người phụ nữ với mái tóc dài đen nhánh, gương mặt xinh đẹp hoàn hảo, từ cửa bước vào, tiếng guốc vang lên trong không gian yên tĩnh khiến Akiko bất giác rùng mình

-mẹ...

Người phụ nữ ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, gương mặt khẽ nhăn lại.

-Ừ

Bà Mido nhìn đứa con gái nhỏ yếu ớt nằm trên giường gương mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng sớm đã nhảy dựng lên, đưa đôi bàn tay vuốt nhẹ mái tóc loạn xạ của Akiko, bà nhẹ giọng trách móc.

-Nếu lần sau cảm thấy không khỏe con vẫn nên ở nhà.

-dạ.

Akiko nhắm mắt dụi nhẹ vào đôi bàn tay đang xoa lấy mái tóc mình,gương mặt chốc lát đã thả lỏng.

[ Đồng Nhân Jujutsu Kaisen] Anh Đào Ngày NắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ