Chương 1: Hầm mộ cổ

167K 2.5K 123
                                    

" Nhược Đình, chuẩn bị xong chưa?" Giọng nói trong trẻo tinh nghịch, mang theo thân thiết vang lên.

" Được rồi được rồi, có phải đi du lịch đâu, chỉ cần mang một ít đồ thôi mà." Cô gái nghe tiếng gọi vui vẻ đáp lại.

" Sướng thật đấy, sinh viên ưu tú lần này cả khoa được chọn có bốn người, lại còn đích thân chủ nhiệm khoa dẫn đi nữa." Khánh Huyền từ trước đến nay vẫn là một sinh viên học lực bình thường, không được hưởng đãi ngộ này.

Ninh Nhược Đình không giấu được mong đợi, phấn khích nói:
" Nghe nói hầm mộ đó mới phát hiện, xác định là của Khang triều một ngàn năm trước, sắp tới mới tiến hành khai quật." Cô vừa nói, vừa thay pin mới cho đèn pin, nhét vào ba lô.

Khánh Huyền ngồi phịch xuống đất bên cạnh Nhược Đình " Bà cô của tôi ơi, cô định mãi làm bạn với cổ vật hay sao, tuổi xuân không kéo dài đâu! Người theo đuổi cô xếp hàng dài hết con đường tơ lụa đấy!"

"Mặc kệ họ." Ninh Nhược Đình cười, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng nhỏ.

" Mày đúng là đầu đất." Khánh Huyền đưa tay nhéo đôi má mịn màng của Nhược Đình. "Nên chọn lấy một người bạn trai đi thôi!"

" Đau tao!" Cô cau có xoa xoa đôi má đỏ hồng. "Tao còn trẻ, phải tranh thủ tự do chơi bời đã, sau này vơ lấy một anh đẹp trai nhà giàu là được." Ninh Nhược Đình nửa đùa nửa thật nói.

" Nói chuyện với mày phát bực, tao về đây."

"Không tiễn!"

"Cái con này!"

Mẹ Lan tất tả từ trong bếp chạy ra " Huyền, con không ở lại ăn cơm à?"

" Mẹ Lan ạ, hôm nay nhà con có khách, con phải về thôi." Khánh Huyền làm vẻ mặt tiếc nuối nói.

" Được rồi, hôm nào rảnh phải ở lại ăn cơm." Nếu đã không được, bà cũng không giữ nữa.

" Mẹ yên tâm, mẹ nấu ăn ngon như vậy, lần sau mẹ có đuổi con cũng ở đây ăn chực." Khánh Huyền vui vẻ cười.

Ăn cơm xong, Ninh Nhược Đình  ngồi ôm laptop lướt web, nhìn đồng hồ mười một giờ đêm mới đi ngủ.

Sáng hôm sau, năm giờ sáng đã lên đường, tám giờ tới nơi.

Một đoàn mười người- sáu giáo viên và bốn sinh viên, lần lượt đi vào hầm mộ. Hầm mộ này mới được khai quật không lâu, còn chưa có nghiên cứu được nhiều, lần này bọn họ có thể đến đây tham quan, là vinh dự rất lớn.

Càng đi sâu càng tối, giơ bàn tay không thấy rõ năm ngón, họ đều phải dùng đèn pin xem xét xung quanh.

Lối đi chiều ngang khoảng bốn mét, mọi người không dám tuỳ tiện, đều đi sát vào nhau. Bên trong toát ra hơi lành lạnh, Ninh Nhược Đình không khỏi ôm ôm lấy người giữ ấm.

" Phù điêu trên tường thật tinh xảo!" Chủ nhiệm khoa thốt lên, mọi người đều gật gù công nhận. Nhìn những bức phù điêu này, có thể nhận thấy văn minh thời đó phát triển đến cỡ nào, trình độ của người dân ra sao. Phù điêu miêu tả cảnh làm ruộng, nuôi tằm, dựng nhà, nhóm lửa... rất phong phú. Qua những bức phù điêu cảnh sinh hoạt, lại đến một bức tường lớn khắc bách điểu triều phụng, đường khắc sinh động, muôn loài chim như muốn bay lên.

Độc sủng mỹ hậuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ