Sáng hôm sau, tan triều từ rất lâu, nàng vẫn không thấy Lôi Thừa Vũ tới.
Ninh Nhược Đình biết hắn giận nàng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn không thấy mình làm gì sai.
Nàng buồn bực tới Ngự uyển, lại thấy hắn ngồi trong một tiểu đình không xa, ung dung thưởng trà.
Lôi Thừa Vũ ngẩng lên, tầm mắt rơi đúng vào thân ảnh quen thuộc.
Hắn chỉ liếc qua, lại vờ như không thấy nàng.
Trong lòng Ninh Nhược Đình chùng xuống. Hắn thế mà lại coi nàng như không khí!
Nàng bực bội vô cùng, chuyện tối qua người nên tức giận là nàng mới đúng, sao hắn lại ở đây nổi nóng cái gì?
" Hoàng thượng!"
Ninh Nhược Đình nhún người xuống một chút, hắn vẫn như cũ lờ nàng đi. Nam nhân này, có lúc cư xử như trẻ con!
" Hoàng thượng, người giận ta sao?"
Hắn miễn cưỡng mở miệng:" Sao trẫm có thể giận phúc tinh được?"
Còn ngoan cố nói không.
" Nếu không, tại sao người lại lạnh nhạt với ta, vờ như không thấy ta?" Giọng nói nàng đã trở thành cao giọng chất vấn hắn.
Tiểu Thanh và Lý Đằng đứng bên ngoài trong tíc tắc trao đổi ánh mắt, không xong rồi!
Lôi Thừa Vũ cũng vì lời này mà mất bình tĩnh" Không phải quý phi nói chúng ta không phải phu thê hay sao? Vậy tại sao trẫm phải quan tâm nàng?"
" Hoàng thượng cũng đã nói ta là phúc tinh! Từ bao giờ thực sự trở thành thê tử của người?" Nàng cũng không chịu thua, lớn tiếng lại với hắn. Nhưng không biết vì sao nói xong câu này, vành mắt lại nóng lên, Ninh Nhược Đình mím môi, nhất quyết không cho nước mắt rơi xuống.
Lôi Thừa Vũ nhìn thấy tiểu nữ nhân muốn khóc, trong lòng đã tan ra, thế nhưng vẫn cứng rắn không chịu nhượng bộ. Xem hắn đi, những lời đã nói trước kia với nàng đến giờ, bị nàng đem ra chống lại hắn, đúng là tự lấy đá đập vào chân mình.
" Trẫm đối với nàng như vậy, nàng còn không hiểu..." Mấy lời sau định nói lại nuốt vào trong, còn ở đây đôi co với nàng, Lôi Thừa Vũ sợ mình sẽ bóp chết nữ nhân trước mặt. Nữ nhân này có những lúc rất thông minh, nhưng sao bây giờ lại quá mức ngốc, nàng không thể để ý đến những điểm tốt của hắn, lờ đi những lời hắn nói trong quá khứ hay sao?
Ninh Nhược Đình không ngờ hắn tức giận như vậy, nhất thời ngây ngốc không biết nói gì.
Hắn bực tức bỏ đi, không thèm nhìn nàng một cái.
Nàng ảo não vô cùng, đứng ngây ra đó, đến khi Tiểu Thanh lên tiếng mới hồi hồn, liền ủ rũ bảo Tiểu Thanh cùng nhau trở về cung.
Vừa vào trong, Tiểu Thanh đã phân phó các cung nữ ra ngoài hết, chỉ còn nàng và Ninh Nhược Đình.
Tiểu Thanh mở lời " Nương nương!"
Nàng thật không hiểu, bình thường chủ tử thông minh như vậy, tại sao trên phương diện tình cảm lại quá chậm chạp.
BẠN ĐANG ĐỌC
Độc sủng mỹ hậu
عاطفيةNàng là một cô gái xinh đẹp, một nữ sinh viên ưu tú ngành khảo cổ ở một trường đại học nổi tiếng. Chàng là hoàng đế dung mạo anh tuấn, văn võ toàn tài, nắm giữ quyền lực chí tôn vô thượng của Khang quốc. Cuộc đời của hai người họ tưởng chừng chẳng l...