Harry Potter fanfiction_Chương 11: Chỉ cần nhìn vào mắt tôi này, người ơi.

517 54 3
                                    

Ngay khi Harry vừa mới kịp lách mình vào chỗ trống bên cạnh Malfoy thì cánh cửa hầm ngục bật mở, giáo sư Snape bước vào. Như mọi khi, cái nhìn nghiêm khắc, cạu cọ trên khuôn mặt khắc khổ của thầy luôn dễ dàng làm đám học sinh e dè, nhưng hôm nay có vẻ mọi việc còn tệ hơn cả thế nữa.  Hôm nay, cái nhìn nghiêm khắc thường ngày của Snape vươn lên một tầm cao mới, biến thành một thứ người ta có thể gọi là khắc nghiệt. Vừa vào trong lớp, đôi mắt ấy đã phóng thẳng lên dãy bàn ba, vị trí của Ron. Khi không thấy người mà mình cần tìm ở đó, gương mặt Snape thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên trước khi, chuẩn xác đến tột cùng, hướng thẳng về phía góc lớp. Bắt gặp ánh mắt mang theo sự căm ghét tột cùng của Snape, hơi thở của Harry hơi chững lại, mồ hôi túa ra. Thầy Snape có đứng đó nhìn chằm chằm nó mấy giây, sau đó hướng thẳng lên bục giảng, trông còn có vẻ khó chịu hơn trước. Đến lúc này, Harry mới bật ra một hơi thở bị kìm nén, lưng áo ướt đẫm.

Snape vẫy đũa phép, mấy dòng chữ hiện ra trên chiếc bảng vốn trống trơn. Nhưng đó không phải là công thức để pha chế độc dược thường ngày. Ngược lại, trên đó chỉ có mấy dòng chỏng chơ về tên lọ thuốc cùng một số những thông tin hết sức cơ bản:

    THUỐC HÓA THÚ

   Được phát minh bởi bậc thầy độc dược người Pháp Jourdain Guillaume vào ngày 15 tháng 2 năm 1724.

Và mặc dù thừa biết bài học hôm nay đáng lẽ là thuốc chống tê liệt, một loại thuốc thuộc hàng sơ đẳng, dễ hơn nhiều nhưng không một đứa nào dám hó hé.

Harry lật đật mở sách ra, loanh quanh một lúc mới tìm được hướng dẫn pha chế thuốc hóa thú ở gần cuối trang. Vừa mới nhìn vào đống công thức dài dằng dặc cùng đống yêu cầu khắt khe của món thuốc này, nó đã muốn bỏ cuộc. Harry len lén liếc nhìn xung quanh, trừ nhà Slytherin và một số học trò nhà Ravenclaw còn khá bình tĩnh, số còn lại mặt mày đã tái mét hết cả. Riêng Neville, khỏi phải nói, cậu chàng đáng thương trông như sắp ngất đến nơi. 

Tiếng gõ nhẹ vào bàn khiến Harry chú ý. Nó quay lại, thấy Malfoy đang chăm chú nhìn mình. Tên quý tộc nhướn mày kiêu ngạo, vừa bắc cái vạc lên vừa ra lệnh: "Đi lấy một ít chân nhện, đậu khô, lá xô thơm và hoa oải hương lại đây đi Potter."

Bình thường, khi phải nhìn thấy cái bản mặt kiêu ngạo, khinh khỉnh của Malfoy là Harry đã không ưa, chứ đừng nói đến việc nghe lời nó. Hôm nay cũng thế, Harry thấy hơi khó chịu khi bị sai vặt, nhưng nó không hề phản bác. Thay vào đó, nó ngoan ngoãn làm theo lời Malfoy, chạy đến kệ và lấy nguyên liệu về. Bởi lẽ, tuy hôm nay Malfoy vẫn kiêu ngạo như ngày nào nhưng lời nói của nó mất đi sự chế nhạo mỉa mai thường thấy. Hơn nữa, Harry không chắc rằng việc tranh chấp trong tiết này là một ý hay. 

Khi Harry mang nguyên liệu trở về, Malfoy đã chỉnh lửa nhỏ, chậm rãi khuấy đều thứ hỗn hợp đang nóng dần lên trong vạc. Malfoy nâng mi nhìn nó, thản nhiên nói: "Sơ chế nguyên liệu đi, Potter."

Harry ậm ừ, ngoan ngoãn làm theo. Nó vặt mấy cái chân nhện ra, tuốt lấy hoa oải hương, giã nhuyễn lá xô thơm ép lấy nước để vào trong một cái chén nhỏ. Mọi chuyện xảy ra quá mức suôn sẻ đến nỗi Harry bắt đầu phát lo, nhất là khi giáo sư Snape bắt đầu lượn qua lượn lại như một bóng ma trong lớp, khiến mấy đứa nhà Gryffindor run tay và làm mọi thứ rối tung lên cả.

My Dream WorldsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ