Harry Potter fanfiction_Chương 3: Tai nạn với Malfoy

950 59 8
                                    

Thực lòng mà nói, kể từ ngày đầu tiên khi bước vào thế giới phù thủy cho đến nay, Harry đã phải đối diện với đủ những loại chú ý đến từ tất cả mọi người. Tò mò cũng có, hâm mộ cũng có, thất vọng và mỉa mai cũng có. Người ta thường cho rằng sau một khoảng thời gian dài bị mọi người chú tâm đến thế, Harry chắc chắn rằng đã quen với mọi sự chú ý. Nhưng tiếc thay, thực tế lại hoàn toàn trái ngược. Mỗi khi bị người ta nhòm ngó, Harry vẫn cảm thấy một sự khó chịu xen lẫn ngượng ngùng quen thuộc nơi ổ bụng và lần này còn tệ hơn nữa. Đặc biệt là trong ánh mắt người ta phóng cho nó còn có thêm chút gì đó lạ lẫm, một thứ gì đó mà Harry không thể gọi tên. 

Lần đầu tiên mà Harry phát giác ra sự thay đổi này đó là tiết học thứ hai của ngày hôm sau, khi bộ ba vàng đang băng qua những hành lang chật ních học sinh của lâu đài để mà kịp cho giờ học mới. Như mọi khi, Harry bị kẹp giữa Hermione và Ron, và nó đang cắm đầu cắm cổ len qua dòng người để đến đầu bên kia của hành lang ma thuật dường như không bao giờ kết thúc thì nghe loáng thoáng thấy ai đó bàn tán về mình. Đây vốn dĩ là chuyện thường và Harry vốn định quẳng nó ra sau đầu như mọi khi thì:

"Merlin, em ấy thật xinh đẹp..."

"... đôi mắt xanh đó..."

"... Sao trước giờ chúng ta không nhận ra chứ?..."

Như thể bị ếm một bùa Đông Cứng, Harry đột ngột phanh lại. Nó ngạc nhiên quay phắt về phía phát ra giọng nói. Đó là một chàng trai nhà Ravenclaw đĩnh đạc, cao lớn, có lẽ trên Harry một năm. Thấy Harry nhìn mình, anh chàng đó thoáng chút bối rối, và nó có thể thấy rõ ràng rằng vành tai của anh đỏ bừng cả lên. Đôi mắt nâu hạt dẻ của anh ta hơi sáng lên và anh ta nở một nụ cười ngượng nghịu, xen lẫn phấn khích, trước khi vươn tay về phía Harry:

"Xin chào, tôi là Olwen Gerus. Tôi đã nghe rất nhiều điều tuyệt vời về em, Potter."

Harry, người cũng lúng túng không kém, ngập ngừng một lúc rồi cũng đưa tay đáp lại: "Cảm ơn...?"

Câu đáp lời của Harry nghe yếu ớt lạ kì, vì chủ yếu nó cũng chẳng biết đáp lời ra sao. Nhưng anh chàng Ravenclaw điển trai kia có vẻ không bận tâm. Anh ta siết chặt lấy tay Harry một lúc lâu hơn mức cần thiết, và có lẽ cũng phấn khích hơn mức cần thiết nữa, nếu gương mặt ửng hồng kia nói lên bất cứ điều gì. Khi hai người buông tay, ngón trỏ của Gerus nhẹ nhàng sượt qua lòng bàn tay ấm áp của nó, khiến Harry hơi rùng mình. Chẳng hiểu vì sao, nó có cảm giác như anh ta cố tình làm vậy. Và dường như sự run rẩy trong giây lát của nó có ảnh hưởng rất lớn đến Gerus, vì anh ta cứ như được tiếp cho một liều thuốc kích thích. Đồng tử Ravenclaw hơi giãn ra và anh ta khẽ mỉm cười, một nụ cười làm cho gương mặt điển trai ấy bừng sáng. Gerus mở miệng, đang định nói gì đó thì bị câu nói với âm lượng lớn một cách bất thường của Ron cắt ngang: 

"Thôi nào Harry, chúng ta sắp trễ giờ rồi. Và nếu chúng ta không đi ngay, mình e rằng ta sẽ được một vé cấm túc với thầy Flich."

Nghe thế, Harry mới sực nhớ ra nó còn một tiết tiên tri ở phía trước. Nó vội quay lại, lầm bầm lời tạm biệt với chàng trai mới quen kia và hối hả cùng hai bạn len vào dòng người ồn ã. Hermione kè kè bên cạnh Harry, vừa thở hổn hển vừa cười khúc khích: "Ôi Harry, bồ xem anh chàng đó kìa..."

My Dream WorldsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ