Harry Potter fanfiction_Chương 18: Nai con đi lạc.

424 36 1
                                    

Căn phòng đổ nát, quen thuộc hiện lên trước mắt Harry, đã gần như bị phá hủy hoàn toàn. Những mảnh vụn sắc nhọn, cháy xém của những món đồ nội thất sang trọng la liệt khắp nơi. Không khí ngột ngạt, bí bách, quyện lẫn với khói bụi mù mịt gay mũi cùng mùi máu nồng nặc khiến người ta ngạt thở. Harry ngồi bệt dưới đất, trước mắt nó là gương mặt nhợt nhạt như xác chết của Lucius. Ông ho không ngừng, máu tươi nóng bỏng cùng những mảnh vụn nội tạng không ngừng trào ra khỏi miệng. Và Harry chỉ biết ngồi đó, tuyệt vọng ôm ông vào lòng và nức nở. Ma thuật của nó khô cháy, linh hồn nó đau đớn như muốn nổ tung nhưng rốt cuộc nó lại chẳng thể làm được gì, hoàn toàn vô dụng.

Harry ôm ghì lấy thân thể tàn tạ đầy thương tích của Lucius trong lòng, đôi mắt bỏng rát. Lucius cũng đang nhìn nó, đôi mắt thủy ngân đẹp đẽ vốn kiêu ngạo thường ngày giờ mở to, trống rỗng và vô hồn, tựa như một con rối gỗ không có sự sống. Harry ôm chặt lấy ông, run rẩy...

Lạy Chúa tôi...

Nó ghì chặt ông vào lòng, không ngừng cầu nguyện. Nhưng cuối cùng, như bao lần khác, vị thần tối cao kia chẳng lắng nghe lời nó nguyện cầu, và Lucius, trước sự tuyệt vọng của Harry, bắt đầu quằn quại. Ông gào thét, đôi mắt trợn trừng, lộ ra đầy tơ máu. Cơ thể rách nát của ông oằn lên. Ông vùng ra khỏi vòng tay của Harry, giãy dụa trên mặt đất như một con thú điên loạn. Harry thét lên, lao về phía Lucius. Mặc cho lõi ma thuật đã cạn kiệt, phép thuật của Harry vẫn bùng lên, và kiềm giữ ông lại. Nó ghì chặt ông vào lòng, trái tim đau đớn đến nghẹt thở. Một lần nữa, nước mắt của nó lại tuôn rơi, tựa như những cơn mưa ngày bão. Nó nức nở, không ngừng hôn lên gương mặt lạnh toát của Lucius, thầm thì:

"Lucius, xin ngài đừng rời đi..."

"Harry, Harry, mau tỉnh dậy đi..."

"Merlin, Harry..."

"Harry!!"

Harry choàng tỉnh dậy, mở bừng mắt, chỉ thấy lồng ngực đau đớn đến không thở nổi. Cổ họng nó bỏng rát, và nó muốn thét lên, nhưng một bàn tay từ đâu vươn ra đã bịt chặt miệng nó. Cơn hoảng loạn đến tột cùng đột ngột bao phủ lấy Harry. Nó giãy lên.

Một cơ thể to lớn đè chặt lên người nó. Gương mặt quen thuộc của Ron xuất hiện, với mái tóc đỏ đồng xõa tung. Ron nằm đè lên người nó, ngăn không cho nó động đậy. Một tay nó bịt chặt miệng Harry, tay còn lại vươn ra sau gáy nó, không ngừng vuốt ve. Tuy nó đang phải gồng sức lên để kiềm chế cho Harry không giãy dụa, nhưng động tác vỗ về trên tay nó lại cực kì dịu dàng. Nó vừa không ngừng xoa đầu Harry, vừa nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng loạn đến cực điểm kia, vừa kiên nhẫn dỗ dành:

"Không sao, Harry, ở đây an toàn. Bồ nhìn xem, đây là phòng ngủ của tụi mình, là giường của tụi mình... Chỉ có mình và bồ ở đây thôi, không có gì phải lo lắng hết..."

Bên dưới người nó, cơ thể gầy gò, nhỏ bé của Harry dần dần thả lỏng, không còn căng cứng như trước nữa, mà thay vào đó, không ngừng run rẩy. Ron chăm chú nhìn vào đôi mắt của nó, vẫn không rời đi. Nó cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Harry, trước khi kiên nhẫn thầm thì:

My Dream WorldsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ