Polarity

436 39 7
                                    

Chương 9: Theodore Nott (2)

Trước sự kinh ngạc của Harry, Theodore Nott lại tỏ ra rất bình thản, giống như thể chuyện mình bị bắt quả tang không hề diễn ra vậy. Hắn ta hơi cúi đầu, sửa lại cà vạt của mình, đảm bảo nó trông thật chỉn chu, thanh lịch, đôi mắt sâu thẳm vẫn không rời khỏi Harry, khiến nó hơi rùng mình. Nhưng không hiểu tại sao, dù việc Slytherin này bám theo nó, một Omega chưa bị đánh dấu vào một hành lang vắng vẻ như này là rất không phù hợp, Harry lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách kì lạ, cứ như thể có một bàn tay vô hình đã nhẹ nhàng vỗ về vào sống lưng căng thẳng của nó, dỗ nó dịu xuống. Harry cố chống lại cái cảm giác hoang đường ấy, nó vẫn chĩa cây đũa phép về phía Nott, chỉ có điều hơi hạ xuống một chút.

Nó kiên quyết hỏi: "Sao cậu lại bám theo tôi?

Nott hơi nghiêng đầu, đôi mắt sâu thẳm vẫn nhìn nó chăm chú.

Gương mặt nhỏ nhắn của Harry hơi ửng lên. Phần Omega trong lòng nó khẽ khàng rung động. Với mái tóc đen bóng mượt, gương mặt điển trai sắc bén và đường viền hàm rõ ràng nam tính, Nott rõ ràng trông rất đẹp trai.

Nhận thấy tâm trạng thay đổi của Harry, Nott hơi nhướn mày, trêu chọc: "Vậy, Potter, cậu là một Omega nhỏ bé ngượng ngùng hả?"

Sắc hồng trên gương mặt Harry bỗng cạn sạch khi nghe đến từ Omega. Đằng kia, Nott rõ ràng đã nhận thấy, nhưng hắn ta không để tâm. Thay vào đó, hắn thay đổi giọng điệu đột ngột:

"Sao? Potter? Đã hơn một tuần trôi qua rồi, cậu nghĩ sao về lời đề nghị của tôi?"

Harry nhíu mày nghi hoặc. Từ hồi nhập học đến nay, số lần nó nói chuyện trực tiếp với Nott như này chỉ đếm trên đầu ngón tay, và vì thế nó khá chắc chắn Nott đã không đưa ra lời đề nghị gì với nó cả. Nhưng để chắc chắn, Harry vẫn hỏi lại: "Đề nghị gì?"

Nghe nó nói, gương mặt vốn điển trai của Slytherin bỗng trầm xuống. Và hắn mỉm cười, ma thuật cuộn trào, nổ lách tách bên tai Harry, khiến lông trên cơ thể nó dựng đứng: "Vậy ra tin đồn là thật, Potter? Rằng cậu còn chưa mở lá thư của tôi ra đọc? Rằng cậu không dành cho tôi một chút tôn trọng nào, dù là tối thiểu nhất?!"

Harry cứng người. Nott là người đã gửi lá thư ngỏ ý đó cho nó? Nhưng tại sao?! Chúng nó thậm chí chưa nói chuyện được mấy lần!

Là người thừa kế của hai đại gia tộc, Potter và Black, bồ không thể tưởng tượng được địa vị của mình trong xã hội đâu.

Giọng nói háo hức của Hermione đột nhiên hiện lên trong đầu nó. Và bằng một cách cay đắng, Harry nhận ra cô bé nói đúng. Nó chăm chú nhìn Nott, chỉ thấy trái tim vốn còn hơi rung động bình thản xuống. Harry khịt mũi, bướng bỉnh:

"Ồ, xin lỗi, dạo gần đây tôi bận bù đầu trong đống bài tập nên không để ý. Cậu biết đấy," nó hếch cằm, "năm thứ 5, OWL và mọi thứ."

Rõ ràng, thái độ bất cần của nó đã chọc giận Nott. Slytherin kia cau mày, mùi hương Alpha sâu cay, mạnh mẽ vốn thoang thoảng trong không khí ban đầu bỗng trở nên nồng nặc. Alpha đối diện đang không hài lòng. Harry nao núng, và theo bản năng, thậm chí chưa kịp suy nghĩ, nó phát ra một làn hương êm dịu để đáp lại.

My Dream WorldsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ