Bữa tiệc nho nhỏ nhanh chóng kết thúc khi đồng hồ điểm mười một giờ tối. Choi Dohyun thấy đã khuya nên xin phép ra về trước, sau đó người trong sân cũng dần bớt đi cho đến khi chỉ còn Gyungho và Jongyul. Cả hai dọn dẹp qua loa rồi trở vào nhà. Căn nhà yên tĩnh đến lạ, Jongyul đi đến cuối dãy hành lang, đứng ngay trước phòng Seungkwan gõ hai cái. Im lặng khoảng ba giây, một giọng nam trầm cất lên dọa Jongyul giật cả mình.
"Vào đi ạ". Giọng nói này không phải của Seungkwan, bình thường nếu nghe tiếng gõ cửa, em nhỏ sẽ ngay lập tức reo lên "Ra liền đây ~" sau đó sẽ mở cửa ngay.
Jongyul vặn nắm cửa, ló đầu vào phòng định bụng hỏi Seungkwan đã ngủ chưa. Ai dè cảnh tượng trước mắt còn làm ba Jongyul sốc hơn. Choi Hansol ngồi ở ghế sô pha lót thảm cạnh cửa sổ lướt điện thoại, kế bên là Boo Seungkwan đang ngủ khò khò, bàn tay vẫn ôm điều khiển tivi, đầu dựa hẳn lên vai hắn. SinB nằm trên giường, được hắn lấy chăn đắp lên ngang bụng. Hắn nhìn ba Jongyul bước vào, chỉ lẳng lặng mỉm cười như chào hỏi rồi nhìn sang em nhỏ. Jongyul đi lại phía hắn, vuốt tóc em rồi thỏ thẻ.
"Kwanie ngủ lâu chưa con?"
"Cậu ấy ngủ được một tiếng rồi chú".
"Cực cho con quá, có mỏi vai không?"
"Dạ không sao ạ".
"Ừm".
Ba Jongyul gật đầu, đi đến bế SinB nằm sát vào trong, kéo chăn đắp cho cô. Sau đó đi đến bế em nhỏ lên giường nằm bên cạnh, dùng gối dài chắn giữa cả hai rồi kiếm một chiếc chăn khác đắp cho em. Từ đầu đến cuối hành động đều rất thuần thục, dường như chuyện này xảy ra như cơm bữa và Jongyul đã quen thuộc với cách xử lý.
Choi Hansol ngẩn ngơ nhìn ba em bế em một cách gọn gàng đặt em nằm cạnh SinB. Mặc dù biết là SinB và Seungkwan là tình bạn trong sáng nhưng trong lòng hắn vẫn không cam tâm đâm ra khó chịu kéo theo gương mặt cũng có chút không tự nhiên. Trông thấy gương mặt khó coi của hắn, ba Jongyul hiểu ý ngay. Ba cười cười ngồi cạnh hắn, tay vỗ vỗ vai cậu bạn mới của con trai.
"Không có gì đâu, hai đứa nó ngủ với nhau hoài à. Có hôm còn chân kẻ này gác chân kẻ kia nữa, trông buồn cười lắm".
"À dạ".
"Cũng khuya lắm rồi, con ở lại ngủ luôn nha Hansol?"
"Được ạ?"
"Ừm, SinB cũng hay ở lại đây ngủ với Kwanie lắm. Con là bạn của em nó, cứ ở lại đi, chú không thấy phiền đâu!"
Hansol suy nghĩ rồi gật đầu, ba Jongyul hài lòng đi đến tủ quần áo của em tự nhiên mở ra, lôi một chiếc chăn khác rồi đưa cho hắn. Bảo hắn nằm ở ghế luôn vì giường hết chỗ rồi. Hansol cũng dễ tính nên đồng ý ngay, dù sao hắn cũng buồn ngủ rồi, không quan tâm chỗ như nào, chỉ cần có chỗ đặt lưng xuống là được. Ba Jongyul thấy hắn như thế cũng tự nhủ sau này phải sắm một chiếc giường to hơn cho em, để sau này em nhỏ có kết thân với nhiều bạn rồi dẫn về nhà chơi, nếu có qua đêm thì còn có chỗ ngủ.
Jongyul cũng không ngờ em bé lại dễ kết thân như vậy, cứ tưởng Seungkwan thân thiện nhưng khó chơi thân với ai. Đâu có ngờ hai người em đưa về đều có gia thế khủng. SinB thì bố ba rõ mồn một gia cảnh, tuy chỉ có hắn là chưa rõ lắm nhưng nhìn cách hắn tặng quà đắt tiền thì đủ hiểu gia cảnh cũng không phải thuộc dạng tầm thường. Đã thế hắn còn là học trưởng của một trường, tất nhiên cái nhìn của hai vị phụ huynh khác đi chứ. Seungkwan nhà họ chơi với nào là lớp trưởng mấy năm liền, nào là học trưởng học bá của trường. Nếu nói người tầm thường nhất ở đây thì có vẻ Seungkwan mới xứng đáng hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
|VERKWAN| HỌC TRƯỞNG SỮA DÂU
RandomBoo Seungkwan thích học trưởng Choi Hansol từ lâu, mỗi ngày em đều bí mật tặng sữa cho hắn. ... "Thì ra suốt thời gian qua người đưa sữa cho tôi là cậu sao?" "Ừm... Cậu thích... thích nó chứ?" "Thích? Cậu không biết tôi ghét nhất là sữa à?" "Tớ... t...