"Tỉ số chung cuộc 34:33, chúc mừng đội Pledis đã chiến thắng".
Kim Mingyu thổi còi rồi đưa loa thông báo. Hai đội thở dài ai nấy đều ngồi bệt dưới đất. Chiến đấu bằng tất cả sức lực, mệt mỏi là điều dĩ nhiên. Phút cuối thiếu chút may mắn nữa thì đội Daeshim đã ghi được quả ném bóng xa ba điểm rồi. Tuy vậy vẫn không sao, dù gì cũng chỉ là trận giao hữu nhỏ giữa hai trường, thắng thua là lẽ thường tình.
Nhưng coi bộ Choi Hansol là người vui mừng hơn ai hết, bởi rằng hắn đã cho bạn nhỏ nào đó thấy hắn có thể đòi lại công bằng cho em, bảo vệ em bằng bất cứ giá nào, mặc dù không biết người nọ có quan tâm về vấn đề đó hay không. Thành viên hai bên Pledis và Daeshim bắt tay nhau, Hansol đứng cuối hàng và Seong-min cũng vậy. Cậu ta bắt tay với đối thủ, đến lượt hắn thì lại không có vẻ gì là muốn buông ra, bọn họ có nhiều thứ để nói lắm.
"Mày chơi cũng tạm thôi, đừng có lên mặt".
"Cảm ơn đã khen. Cậu chơi rất tốt nhưng tôi rất tiếc".
"Chỉ là tao thiếu chút may mắn".
"Không hẳn đâu. Thần may mắn có đến gặp cậu, cơ mà tôi thủ tiêu ông ta rồi".
"Ý mày là gì?" Hai tay vẫn giữ tư thế bắt, có điều sức lực và nét mặt lại biến đổi.
"Ý tôi là... thần may mắn sẽ không bao giờ đến với cậu nếu có mặt tôi, bởi vì cậu đã đắc tội với em nhỏ của tôi. Seong-min, tôi không cần biết cậu hổ báo cỡ nào, bắt nạt những ai, nhưng tôi nhắc cậu, tốt nhất tránh xa người tên Boo Seungkwan ra. Nếu không kết cục của cậu sẽ thảm bại như hôm nay!"
Nói xong Choi Hansol một đường bỏ đi, mặc kệ Seong-min vẫn đưa mắt dáo dác nhìn theo hắn. Trước giờ Seong-min cậu ta bắt nạt rất nhiều người, nhưng hậu quả sau đó chỉ là bị giáo viên chỉ trích đôi chút, không là bị phụ huynh la rầy hay tệ nhất chỉ là đình chỉ học mấy ngày. Thế nhưng hôm nay Choi Hansol nghiêm túc cảnh cáo cậu ta, tất nhiên không thể xem thường. Seong-min tự nhủ sau này nếu có muốn kiếm chuyện với ai, điều đầu tiên nên làm là hỏi xem kẻ kia tên gì để biết mà tránh xa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Seong-min vẫn chưa biết danh tính Boo Seungkwan là ai và cậu ta đã bắt nạt em khi nào. Nói thế thôi chứ dù sao cũng nên tránh trước đã, một khi Choi Hansol ra tay, kết cục chỉ có thê thảm, không thể ngóc đầu lên nổi.
Danh tiếng hắn cũng đâu tầm thường gì. Bố hắn là chủ một chuỗi nhà hàng khách sạn kiểu Pháp Bittersweet vô cùng nổi tiếng ở Seoul, là một doanh nhân có tiếng tăm và thành đạt. Mẹ kế thì là con gái duy nhất của một tập đoàn kinh doanh, nói về quy mô và độ phủ sóng cũng không thể xem nhẹ. Về khoản này Seong-min căn bản không thắng nổi, nhưng cậu ta không nghĩ Choi Hansol là loại người dựa dẫm tiếng tăm của gia đình mà làm càn.
***
"Yeah chúc mừng chiến thắng của chúng ta!!"
Lee Chan la lối om sòm đập bình bịch vào Choi Hansol tỏ vẻ rất vui sướng, nhưng lại không nhận ra mặt hắn đã đen xì.
"Hay chúng ta đi ăn mừng nhỉ?" Vẫn là Lee Chan, người luôn rất hào hứng với những cuộc vui bên bạn bè.
"Có cần phô trương thế không, không phải chỉ là trận giao hữu nhỏ thôi sao?" Choi Hansol dùng khăn lau mồ hôi. Chỉ là trận đấu nhỏ thắng thua quan trọng đến thế sao. Có vậy cũng ăn mừng nữa, có phải thi đấu quốc tế đâu trời.
BẠN ĐANG ĐỌC
|VERKWAN| HỌC TRƯỞNG SỮA DÂU
AcakBoo Seungkwan thích học trưởng Choi Hansol từ lâu, mỗi ngày em đều bí mật tặng sữa cho hắn. ... "Thì ra suốt thời gian qua người đưa sữa cho tôi là cậu sao?" "Ừm... Cậu thích... thích nó chứ?" "Thích? Cậu không biết tôi ghét nhất là sữa à?" "Tớ... t...