W/N: Phần này được kể bằng ngôi thứ nhất, người kể là Seungcheol.
**
Tôi đã không biết rằng việc đó lại đáng sợ đến thế, khi phải thú nhận rằng bản thân đã bắt đầu đem lòng yêu thích một thứ gì đó.
"Seungcheol, ký ức đầu tiên mà cậu có thể nhớ trong đời mình là gì?"
Đó là câu đầu tiên Park So-dam hỏi tôi vào buổi trị liệu thứ mười ba. Hôm đó So-dam vẫn ăn vận trang nhã, khoác ngoài bằng áo blouse trắng, bên trong là áo len cao cổ màu kem, dây chuyền của cô có hình một nửa mặt trăng bàng bạc.
Tôi ngả lưng ra ghế, nhắm mắt lại rồi suy nghĩ một lúc khá lâu.
"Có lẽ là màu xanh dương."
Khi So-dam hỏi câu ấy, tôi mới giật mình nhận ra hình như đã rất lâu rồi bản thân không suy nghĩ gì về quá khứ. Từ bao giờ mà những năm tháng trong cuộc đời tôi cứ lao vút đi như thể một mũi tên bị ép buộc phải bắn ra. Rồi cứ như vậy vụt lao đi mãi, không có một phút giây nào được phép quay đầu nhìn lại.
"Xanh dương? Đậm hay nhạt?"
"Tất cả. Tất cả các cấp độ của màu xanh."
So-dam gật gù, sau đó không tiếp tục hỏi về ký ức của tôi nữa.
Nói chuyện với So-dam rất dễ chịu, cô ấy không hỏi vì tò mò muốn biết mà chỉ muốn tôi tự lắng nghe chính mình. Dù sao thì đây cũng là công việc của cô ấy.
Một hôm khác, có lẽ vào buổi trị liệu thứ tám, So-dam-ssi nói với tôi rằng từ giờ cậu không cần phải thêm "ssi" khi gọi tôi nữa. Tôi cười cười gật đầu, từ hôm đó tôi chỉ gọi cô ấy là chị So-dam.
"Này, cậu có biết những ca như cậu là khó nhất không?"
So-dam rót ra một tách trà rồi đẩy về phía tôi. Tôi liếc nhìn cái tủ đằng sau lưng cô rồi đưa tách trà lên mũi ngửi.
"Trà nhài à?" Tôi hỏi, So-dam gật gật rồi nhìn tôi chờ đợi. "Nhưng mà làm sao ca của em lại khó cơ?" Tôi hỏi cho có lệ để Park So-dam có thể tiếp tục tỏ ra khó đoán.
"Bởi vì cậu quá hợp tác."
Tôi suýt nữa thì bật cười, không hiểu ý của So-dam là gì. Mà sau đó cô ấy cũng không chịu giải thích cho tôi.
Buổi trị liệu ngày hôm đó So-dam đã hỏi tôi về Seungmin. Dù cho ký ức của tôi về Seungmin không mấy mờ nhạt, nhưng cũng không phải là quá đậm nét. Trong hầu hết các buổi trị liệu, đa số thời gian So-dam luôn cố gắng giúp tôi lần tìm một con đường để quay trở về quá khứ.
Trên con đường mòn gập ghềnh của ký ức, So-dam luôn bảo tôi rằng hãy chạy được càng xa càng tốt, cô ấy nói tôi hãy chạy đến cục đường, quay trở về khi cậu còn là một đứa trẻ thơ, khi cậu nhận diện được những màu sắc đầu tiên trong cuộc đời.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cheolhan] 17 31
FanficChoi Seungcheol ba mươi mốt tuổi, trở thành giám đốc ngân hàng trẻ tuổi người người ngưỡng vọng. Yoon Jeonghan mười bảy tuổi, tỉnh lại sau năm ngàn ngày ngủ đông. /nguyenxuuan/