Chương 16

15 1 0
                                    

Đường Nhân không thúc giục anh, ngược lại Lục Trì không biết phải trả lời như thế nào.

Đúng lúc này, bên kia điện thoại vang lên tiếng thủy tinh rớt vỡ.

Lục Trì thấp giọng nói: "Cúp.... Cúp máy."

Nói xong anh trực tiếp cúp điện thoại, anh cầm điện thoại ngu ngơ vài giây, sau đó chạy nhanh xuống lầu.

Ở đầu dây bên này, Đường Nhân đột nhiên cũng bị mơ hồ theo cảm xúc và giọng nói của anh.

Cô còn chưa nói gì mà, chẳng lẽ anh có chỗ nào không thoải mái sao?

Đường Nhân ném điện thoại di động lên giường, cẩn thận nhớ lại sự tình, dường như không có gì đặc biệt.... Đợi chút, cuối cùng có tiếng động gì đó.

Cô suy nghĩ một hồi lâu, có khả năng là chuyện gia đình Lục Trì.

Dựa theo tình cảnh tối hôm qua, thì chuyện này cô không có quyền can thiệp vào, Đường Nhân tùy tiện thu dọn ít đồ, lúc đi lại quên tắt điện thoại.

Trường tư nhân Gia Thủy không cho phép mang di động vào trường, mặc dù cô có thể lén mang vào, cũng sẽ không bị bắt, nhưng sắp tới gần ngày thi đại học rồi, làm bài tập còn tốn nhiều thời gian hơn.

Dì Tôn lên lầu quét dọn phòng ngủ Đường Nhân: "Đi hả con?"

"Dạ."

"Đi đường chú ý an toàn nhé."

"Dạ."

Bóng dáng Đường Nhân dần dần biến mất, lúc này dì Tôn mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, giường ngủ tự dưng rung lên, dì Tôn phát hiện ra di động nằm dưới chăn.

Mới vừa cầm trên tay, di động đột nhiên rung lên một cái, màn hình sáng lên, dì Tôn thuận miệng nói: "Về trường rồi cũng quên tắt máy nữa."

Dì Tôn trực tiếp tắt điện thoại di động, cẩn thận đặt lên bàn.

~

Lúc Lục Trì chạy tới phòng khách, quả nhiên thấy ba mẹ đang đứng giằng co không ai nói với ai lời nào.

Lục Dược Minh đưa lưng về phía anh: "Tôi khuyên cô nên sớm ký tên đi."

Vương Tử Diễm túm lấy tóc mình, rống to: "Anh đừng có nằm mơ! Ký tên để cho anh ở một chỗ với con đàn bà kia hả? Đừng có đắc ý!"

Bà tiện tay gạt đổ món đồ thủy tinh trên bàn xuống vỡ tung tóe.

Lục Dược Minh tức giận đến đỏ hết mặt mũi, xoay người muốn đi, đúng lúc thấy Lục Trì đứng ở đó, vẻ mặt rất lúng túng.

Đây là đứa con trai ông vừa thích lại không thích.

So với Lục Vũ, thì thành tích của Lục Trì xuất sắc hơn, nhưng tính cách thật sự khiến ông lo lắng, hơn nữa lại còn nói lắp... Trước đây rõ ràng không có như vậy.

"Trì Trì, ba đi trước." Lục Dược Minh bối rối một lát, nói với anh.

Lục Trì mím môi thật chặt, cũng không có phản ứng gì, giống như không thèm đếm xỉa đến ông, mà trực tiếp ngồi chồm hổm xuống thu dọn những mảnh vỡ thủy tinh.

Dì giúp việc trong nhà đã sớm nghỉ việc, nên trong nhà chỉ còn hai mẹ con Lục Trì.

Lục Dược Minh thấy bộ dạng này của anh, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, ông sải bước rời đi, đóng cửa "Rầm" một cái.

"Trì Trì, mẹ chỉ còn có con." Vương Tử Diễm lẩm bẩm.

Bà ngồi bất động trên đất, vẻ mặt bi thương, thường ngày đầu tóc chải chuốc gọn gàng, mà bây giờ lại rối bù ỉu xìu.

Lục Trì ném tất cả mảnh vỡ tủy tinh vào thùng rác, đi đến bên cạnh bà, ôm lấy bà, rồi vỗ vỗ thấp giọng nói: "Mẹ, ly.... Ly hôn đi. Hai.... Hai mẹ con mình ở với nhau."

Vương Tử Diễm không nói gì, đầu tựa lên bả vai Lục Trì.

~

Lúc Đường Nhân đến phòng học đã bốn giờ chiều.

Cũng sắp đến giờ tự học rồi, phần lớn học sinh trong lớp đều đua nhau gần sát giờ mới đến, ngược lại cô đến hơi sớm, ngay cả Tô Khả Tây cũng chưa tới.

Liên tục gặp hai chuyện không vui, khiến tâm tình Đường Nhân khó chịu, cô bực bội giải đề thi đến một nửa trang sau thì ôm bóng rổ đi ra sân bóng rổ.

Sân bóng rổ ở sân thể dục bên kia, chủ nhật vẫn có không ít nam sinh đến sớm, cũng có một vài tốp ba tốp năm đi tản bộ trên sân trường.

Có vài học sinh đang chơi ném bóng, cười đùa vui vẻ.

EO THON NHỎNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ