Chương 59

15 2 0
                                    

Editor: Trà Đá.

Sao lại có thể đáng yêu như vậy!

Đường Nhân bị bộ dáng đáng thương của Lục Trì làm cho tâm trí náo loạn, cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự yêu tớ sao?"

Lục Trì ngoan ngoãn trả lời: "Yêu yêu yêu."

Nói liên tiếp ba lần ngọt như đường.

Đường Nhân nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái, từ tốn nói: "Tớ cũng cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu cậu."

Lục Trì thích thú cười rộ lên, đuôi mắt khẽ nhếch.

Đường Nhân yêu cái bộ dáng này của anh quá, không nhịn được hôn anh thêm một cái nữa.

Hôm nay Lục Trì say rượu có vẻ khác với lần trước, chỉ có việc anh ngoan ngoãn nghe lời cô là giống y chang.

Triệu Như Băng ở một bên cũng không nghe thấy bọn họ đang nói gì.

Trong phòng rất ồn ào, mặc dù ở khoảng cách gần thì cũng phải hét to mới nghe thấy được.

Cô ta ném hạt dưa trong tay đi, bỏ qua phía bên bàn các bạn học đang tụ tập.

Một lúc sau, Lục Trì động đậy.

Anh giơ tay cầm lấy bàn tay cô đang ôm gò má anh, rồi nhẹ nhàng ngậm ngón tay cô vào miệng, đầu lưỡi mềm mại chạm phải đầu ngón tay, ướt át tê dại.

Đường Nhân gần như muốn rên lên, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế thu tay về.

Bên trong còn có những người khác, nếu để người khác thấy thì sau này không hay cho lắm.

Nghĩ đến điều này, cô ôm lấy mặt anh dặn dò: "Sau này chỉ khi nào có tớ ở bên cạnh mới được uống rượu thôi biết không?"

Lục Trì nhìn cô nửa ngày trời mới trả lời lại: "Được."

Đường Nhân xoa xoa đầu anh, quyết định thưởng cho anh một cái, dùng nước rửa tay, sau đó đè ngón tay lên môi anh.

Lục Trì đưa đầu lưỡi ra, nhưng không liếm, tâm tình có vẻ không tốt.

Đường Nhân nhìn thấy bộ dáng này của anh thì lập tức xao động, cười rộ lên, an ủi: "Thôi tính sau đi, bây giờ về nhà nhé."

"Ừ."

 Chờ đến lúc tiệc tan, mọi người mới phát hiện ra Đường Nhân và Lục Trì đã biến mất.

"Đi toilet sao?"

"Về trước rồi, Đường Nhân trông có vẻ không khỏe."

"Tớ có nhắn tin hỏi thì bọn họ nói về trước rồi."

Ngày hai mươi ba tháng sáu.

Trời vừa sáng, Tưởng Thu Hoan và Đường Vưu Vi đã ngồi trước màn hình tivi nghe những chuyên gia phân tích về tin tức thi đại học năm nay.

Lúc Đường Nhân xuống nhà, thì đã thấy hai người ngồi trước tivi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Lần cuối cùng cô thấy vẻ mặt ba mẹ cô nghiêm trọng là lúc cô còn học sơ trung, bởi vì đánh nhau nên bị mời phụ huynh, sau khi về nhà thì bày ra vẻ mặt này.

Tưởng Thu Hoan thở dài.

Sau khi nghe chuyên gia phân tích, thì bà cảm thấy thành tích của con gái nhà mình chắc sẽ không cao, mặc dù lần trước nói là không sao, nhưng trong lòng vẫn mang chút hoang mang.

Hy vọng lát nữa tra điểm sẽ không bị dọa ngất.

Đường Nhân thấy bộ dáng này của bọn họ, đành phải thất thiểu quay về phòng, chờ đến giờ tra điểm rồi xuống.

Đúng chín giờ, bản tin phân tích vừa kết thúc, thì hệ thống tra điểm cũng được mở ra.

Cô ngồi trước máy vi tính, lần đầu tiên có cảm giác hồi hộp đến như vậy.

Nếu như điểm thi không tốt, thì không thể học cùng một trường với Lục Trì, nếu vậy thì cô sẽ đăng ký học trường đại học cùng thành phố, càng gần càng tốt.

Sau khi đã chuẩn bị tâm lý xong, cô gõ số báo danh của mình vào màn hình, cuối cùng bấm nút xác nhận.

Ai ngờ một giây sau, hệ thống bị sập.

Đường Nhân thiếu chút nữa đá máy vi tính một cước, vào lúc quan trọng thế này lại bị sập hệ thống.

Cô vào lại trang tra điểm một lần nữa, cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại lên tổng đài, nhập số báo danh của mình vào.

"Văn 138, Toán 141, Anh 146, Lý 287, tổng điểm 712."

Điểm số được báo một cách từ tốn, sau khi biết rõ điểm từng môn, cô tập trung vào phần cuối cùng, sau khi nghe được tổng điểm thì không nhịn được khẽ giương môi.

Thành tích lần này cao hơn so với những lần thi thử.

Xưa nay trong tỉnh vẫn tự ra đề thi thử, không dựa theo đề cả nước, Đường Nhân cũng chỉ làm theo thói quen, ai ngờ lần thi chính thức lại cao hơn hai mươi mấy điểm, có khả năng là do đề môn toán năm nay dễ hơn.

Nhớ lại ba lần thi thử ở tỉnh, điểm thi cao nhất của cô cũng chỉ sáu trăm mấy, ai ngờ lần này thi chính thức lại vượt xa hơn mong đợi.

Cô yên tâm, nhắn tin cho Lục Trì.

Đường Nhân lại chạy xuống lầu, tiếng bước chân của cô khiến ba mẹ cô đang ngồi trên ghế sofa cùng quay đầu lại, ánh mắt hai người nhìn cô chằm chằm.

Một giây sau, Tưởng Thu Hoan hỏi: "Nhân Nhân, tra điểm được chưa?"

Vẻ mặt Đường Nhân không chút thay đổi: "Dạ rồi."

Thấy bộ dáng này của cô, trong lòng hai người lại thấp thỏm, tâm lý chuẩn bị nãy giờ bỗng chốc biến thành cát bụi.

Đường Nhân chen vào ngồi giữa hai người, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Tổng điểm là 712."

Tưởng Thu Hoan trừng to hai mắt, không tin.

Đường Vưu Vi hoàn hồn, vỗ đùi: "Tốt! Không hổ danh là con gái ba! Ha ha ha ha! Có thể là thủ khoa cũng không chừng."

"Ba à, ba suy nghĩ quá nhiều rồi." Đường Nhân nói, "Còn con rể của ba nữa chi."

"Con rể cái gì, người ta có tên gọi đàng HSo không gọi." Đường Vưu Vi trừng cô, "Con hỏi Lục Trì thi được bao nhiêu điểm chưa?"

Đường Nhân định lắc đầu, thì điện thoại di động vang lên. Cô mở ra, là tin nhắn từ Lục Trì.

EO THON NHỎNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ