Chương 58

16 1 0
                                    

Editor: Trà Đá.

Nói thì nói vậy nhưng Đường Nhân chỉ có thể húp cháo mà thôi.

Toàn bộ bạn học trong phòng đang thưởng thức thịt nướng, cô hít mũi một cái, ngoan ngoãn ăn cháo trong sự canh chừng của Lục Trì.

Tay cô đi được nửa đường, thì cô rụt tay về.

Đường Nhân đột nhiên nói: "Đút tớ ăn đi, tay tớ bị đau."

Lục Trì nhìn xuống cánh tay cô, rõ ràng là kim chích bên tay trái, ăn cháo lại dùng tay phải mà.

Đường Nhân phát giác ra ánh mắt của anh, mặt dày nói dối: "Tớ thuận tay trái."

Lục Trì: "..."

Anh thở dài lấy cái muỗng trong tay cô, múc một muỗng cháo rồi thổi thổi, sau đó đưa tới trước miệng cô.

Đường Nhân cười tủm tỉm húp lấy.

Ăn bát cháo chưa được bao lâu đã hết, Đường Nhân tiến tới gần nhỏ giọng nói: "Thật ra ngắm cậu thôi tớ cũng no rồi."

Lục Trì lườm cô một cái, lạnh nhạt thu dọn.

Nếu không phải do nhìn thấy vành tai anh đỏ lên, thì Đường Nhân còn cho rằng anh đã học được cách che giấu vẻ xấu hổ.

Bên kia mọi người chơi đùa náo nhiệt, vài người lâu lâu nhìn vào trong góc cười hì hì.

Vu Xuân đã uống khá nhiều rượu, đi qua thấy trên bao ni lông in tên tiệm cháo, cười nhạo nói: "Chị Nhân, chị trông thảm đến nỗi Lục Trì cho chị húp cháo thôi á?"

Đường Nhân đá anh ta một cước: "Biến qua bên kia uống rượu đi."

Vu Xuân nói nhảm quấy rầy thế giới của hai người.

Cô nhìn Lục Trì: "Đừng để ý đến nó."

Lục Trì nghĩ thầm bộ dáng này của Đường Nhân cũng khiến người ta để ý.

Có một nam sinh vội chạy qua, kéo lấy Vu Xuân, dám mạnh miệng nói chị Nhân thê thảm, chắc là không muốn sống nữa rồi.

Đại khái thì chính Vu Xuân còn không hề ngờ bản thân lại biến thành cái dạng này.

Ăn chơi mãi đến mười giờ mới giải tán, Đường Nhân cũng muốn về nhà ngủ sớm một chút, cả người cô đã mệt mỏi lắm rồi.

Trước đến nay cô chưa bao giờ bị viêm dạ dày, lần này được trải qua thật không thoải mái gì, nhất là lúc nôn khan, hận không thể móc hết ruột gan ra.

Thật sự khó chịu đến cực điểm, mặc dù ngoài miệng thì cô đòi ăn thịt nướng, nhưng thực tế thì cô cũng chẳng muốn ăn.

Lục Trì đưa cô về, anh đứng cách cửa nhà cô một khoảng, không tiến tới gần thêm chút nào nữa.

Đường Nhân có nói gì thì anh cũng không chịu tiến thêm bước nào nữa.

Mượn ánh sáng trong nhà hắt ra, cô nhỏ giọng hỏi: "Có phải cậu vẫn còn ngại chuyện lần trước hả?"

Đừng nói là anh bị ám ảnh chứ? Cô thật sự muốn đánh Đường Quân một trận quá.

Lục Trì lắc đầu, trả lời: "Cậu mau vào nhà đi. Nghỉ... Nghỉ ngơi sớm một chút."

Sau khi thấy cô đi vào trong nhà rồi thì Lục Trì mới trầm mặc xoay người rời đi, bóng dáng dần dần biến mất trong màn đêm.

Sau khi Đường Nhân vào trong nhà mới nhận ra trong nhà cực kỳ yên tĩnh.

Tưởng Thu Hoan và Đường Vưu Vi đang ngồi trên ghế sofa, cả hai người đều thất thần, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Cô thuận miệng hỏi: "Ba mẹ đang tu tiên hả?"

Thấy cô trở về, Tường Thu Hoan và Đường Vưu Vi liếc mắt nhìn nhau.

Đường Nhân cảm thấy kỳ quái, cân nhắc một chút, nhớ lại vẻ mặt lúc buổi chiều của mẹ cô, đừng nói là lo lắng cô làm bài không tốt chứ?

Cô còn chưa lên tiếng, Đường Vưu Vi đã mở miệng: "Đời người đâu nhất thiết chỉ có một con đường đại học, sau này còn nhiều con đường khác thành công mà."

Tưởng Thu Hoan phụ họa theo: "Ba con nói đúng đó, mặc dù bằng cấp cũng rất quan trọng, nhưng cũng không thể quan trọng hơn trình độ được, tiền đồ tương lai do mình nắm giữ, con cũng thấy đầy người thành công ở bên ngoài cũng đâu có bằng cấp gì to lớn."

Hai người kẻ xướng người họa nói đạo lý, Đường Nhân nghe buồn cười, cũng không ngăn cản hai người họ, để xem bọn họ nói tới khi nào.

Nửa tiếng sau, Tưởng Thu Hoan uống một hớp nước, thấy vẻ mặt con gái khá kỳ quái, cảm thấy quái dị: "Nhân Nhân, con muốn ra nước ngoài đi du lịch một thời gian không?"

Đường Vưu Vi nói theo: "Đúng vậy, đi du lịch ba tháng."

Cuối cùng Đường Nhân nhịn không được, cười nói: "Ba mẹ cho là con thi rớt rồi hả?"

Tưởng Thu Hoan trừng mắt: "Chẳng lẽ sai sao? Buổi chiều hôm nay trông vẻ mặt con rất kỳ quái."

Đường Nhân đưa tay ra, chỉ vào lỗ kim trên cánh tay: "Con bị viêm dạ dày cấp tính, khó chịu bắt chết, hai người còn song phi giảng đạo lý nữa."

Tưởng Thu Hoan thở hắt ra một hơi, mở miệng nói: "Làm mẹ sợ muốn chết, thôi đi ngủ."

Bà không chút quan tâm rời đi, bỏ con gái và chồng dưới phòng khách, còn mình thì đi lên lầu.

"Vô tình vô nghĩa." Đường Nhân nói.

Lúc Đường Vưu Vi về nhà bị Tưởng Thu Hoan dọa, còn cho là con gái thi rớt đại học rồi, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, nói: "Ngày mai có đáp án ở trường đó, con có muốn lên so không?"

Đường Nhân trực tiếp từ chối: "Con không đi đâu, ngày 23 là biết điểm rồi, so đáp án gì nữa."

Cô đâu cần so đáp án, lại lo lắng không đâu, để thời gian đó đi chơi còn thích hơn, nhưng bên ngoài trời quá nóng, nên nằm nhà vẫn thoải mái nhất.

EO THON NHỎNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ