Ngoại truyện 1: Má Phấn Môi Son

33 6 7
                                    

Trong căn buồng nhỏ tranh tối tranh sáng, có người đàn bà ngồi bệt trên nền đất mà ôm khư khư cái hòm nhỏ. Thị loay hoay mở khóa rồi lúi húi kiểm tra đống trang sức trong hòm. Những đầu ngón tay chạm vào trằm, vào xuyến hết sức nhẹ nhàng như sợ chúng trầy xước. Mặc kệ mồ hôi mồ kê nhễ nhại khiến vầng trán bóng nhẫy, thị vẫn kiên nhẫn nhấc lên từng món một.

Thoạt tiên, người đàn bà nhón một đôi trằm bằng vàng lóng lánh. Thị cẩn trọng đặt nó trong lòng bàn tay trắng ngần, mê mải ngắm nghía ánh vàng loe lóe ganh đua với tia nắng mỏng manh đang uể oải nằm dài trên đất. Sau đó, thị để đôi trằm vào chỗ cũ mà cầm lấy vòng tay, vòng cổ. Toàn là đồ chế tác từ vàng thật! Đánh bạn trăm năm với ông Huyện, người đàn bà ngoan ngoãn làm lẽ mọn nên ông hài lòng thí cho chút đỉnh. Duy có cây trâm cài tóc là trong vắt màu ngọc, là vật riêng của thị.

Cây trâm này thị giắt trên mái tóc đã lâu lắm, có lẽ là từ lúc thầy u nỡ bỏ thị về chầu ông bà ông vải cùng một ngày. Năm ấy thị còn độ trứng nước, chừng ba, bốn tuổi gì đó thôi. Khi đó, tóc thị vẫn là tóc trái đào, chưa đủ nhiều, đủ dày, đủ dài để cập kê, nhưng thị cố kiết quấn dải rút vòng quanh đầu rồi gài vào đấy cây trâm ngọc, lại buộc thêm khăn tang và đội mấn trắng bên ngoài. Trông đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch rõ nực cười! Dải rút cứ lòng thà lòng thòng, vướng víu phát bực.

Họ mạc làm ma cho thầy u thị được phen tha hồ cười vỡ bụng. Nhiều người thắc mắc sao lại có đám dây dợ rủ xuống hai bên vai thị thế kia. Song, thị không xấu hổ, không khóc nhè, chỉ bặm môi, trừng mắt nhìn họ. Thị biết tỏng người ta khoắng hết đồ đạc nhà thị, vác sang nhà bác trưởng họ khi vừa liệm xong cha mẹ thị. Phải giấu tiệt kẻo người ta giằng nốt vật quý mẹ trao. Hồi còn mồ ma mẹ, mẹ đã dịu dàng xoa đầu thị mà đưa nó cho con gái đầu lòng, dặn thị không thể làm mất.

Bởi vậy, lúc một bà cô tiến đến gần, định bụng giật phăng mấn với khăn, thị hấp tấp ôm chặt đầu và thét:

– Hôm qua cháu nằm mơ thấy mẹ cháu bảo chằng dây quanh đầu cho mẹ cháu thấy vui. Lạy cô, cô đừng cởi của cháu.

Bà cô bán tín bán nghi. Tuy nhiên, lý nào một con bé bốn tuổi lại bịa đặt được mấy lời như vậy? Nhỡ mẹ nó báo mộng thế thật thì mình phải tội chết. Bà cô thôi chẳng đả động gì nữa, cơ mà thỉnh thoảng lại nhìn cháu đăm đăm.

Hạ huyệt xong xuôi, cha mẹ nằm lại bãi tha ma cuối làng. Ngay hôm ấy, thị tình cờ nghe thấy họ hàng bàn nhau gán thị cho tên quan huyện ác nghiệt tại đất Yên Hà làm đứa ở. Mặt cắt không còn hột máu, thị chạy thục mạng khỏi nhà, tay vẫn nắm cây trâm ngọc và một túi vải con con. Thị lang thang đó đây, xin ăn qua ngày, chưa bữa nào no bụng. Có lần còn suýt chết đói. Lớn hơn tí nữa, có vợ một ông quan to nhận nuôi, nhưng rồi khi nhỡ đánh vỡ cái đĩa, bà ta bèn lén lút bán thị cho Tú bà ở một lầu xanh ngoài Kinh thành. Thị nhớ rõ mồn một lời thị hỏi một ả "bán trôn nuôi miệng" trong đấy khi mới tới:

– Chốn này là chốn nào hở chị?

– À, chốn bồng lai tiên cảnh, chốn giăng gió đấy! Chỉ có thần tiên được ở chốn này thôi. – Ả ta cười lẳng lơ.

[Full] Tạc Tình Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ