Màn đêm đen tuyền. Vầng trăng phủ xuống mặt đất thứ ánh sáng dịu dàng lay động. Penthouse giữa đồi thông. Từ bên trong hướng ra ngoài là một không gian thiên nhiên rộng lớn, cách một lớp cửa kính trong vắt, Uyên Linh ngẩn ngơ trông ra. Thảm cỏ xanh mướt, một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, những hòn đá sỏi lớn, nhỏ rải đều nhau dọc con suối. Hai chiếc ghế mây đặt cạnh bên nhau.
Những âm thanh du dương vang lên rất nịnh lòng người. Chính xác hơn là nịnh lòng Uyên Linh. Cô không biết mình đã đứng ở trong này bao lâu, quên mất mình đang phải làm gì, chỉ cứ thế đứng yên dõi ra. Sau lớp cửa kính kia, dưới ánh trăng vàng, là bóng lưng của một cô gái nhỏ, tóc ngắn cũn, ôm guitar, cứ sau những động đậy rất khẽ của đôi vai ấy, những âm thanh dịu dàng cứ nối tiếp đuôi nhau. Rồi nàng bâng quơ cất tiếng hát.
"Nếu anh nói anh vẫn chưa yêu
Là thật ra anh đang dối mình
Còn anh nói đã trót yêu em rồi
Là hình như anh đang dối em..."Uyên Linh cười ngốc. Trái tim như có thứ rượu gì rót làm say mê. Bỗng một tiếng meoww nhỏ gầm gừ làm cô chú ý đến. Hoá ra là từ chiếc mèo bé nhỏ của cô. Nhóc đang bị hai người bạn mới đến - Lilo và Latte chọc ghẹo. Lilo và Latte là hai chú poodle nâu đáng yêu và xinh xắn, chúng rất có thiện chí khi đến đây, nhưng có lẽ có một sinh vật bé nhỏ đang không được hài lòng lắm. Uyên Linh nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra, cố gắng không làm động đến nàng. Nhẹ nhàng ẵm chú mèo vào trong phòng, vuốt ve cằm chú, khẽ nói:
- Nhóc không được thái độ như vậy! Không biết đó là cún cưng của ai sao? Nàng chính là Mỹ Linh!
Mèo nhỏ meooww một tiếng bất bình. Mỹ Linh thì sao, hôm nay có thêm được suất pate nào không? Uyên Linh vỗ nhẹ đầu nó một cái. Chuẩn bị đứng lên, thì bất chợt nghe một âm thanh chói tai thé lên, theo sau đó là tiếng kêu đau khe khẽ. Cô vội vàng bước ra ngoài, đẩy vội lớp cửa kính đi ra sân, tiến đến chỗ chiếc ghế mây. Nhìn cô gái nọ đang lúi cúi ôm tay, cây guitar gối trên đùi nàng đã đứt mất một dây. Mỹ Linh ngước lên nhìn cô, đôi mắt long lanh như sương sớm đọng trên mặt hồ. Một thứ sắc đỏ túa ra từ đầu ngón tay nàng. Trong lòng Uyên Linh như có ai đánh vào "binh" một cái. Cô vội vàng ngồi thỏm xuống dưới chân nàng, cầm lấy bàn tay mềm, đưa đầu ngón tay phớt đỏ đến gần rồi ngậm lấy.
Mỹ Linh khẽ giật mình một cái. Một cỗ ấm áp truyền đến đầu ngón tay nàng, làm sự đau rát kia cũng giảm đi mấy phần. Uyên Linh đang đăm chiêu, bỗng nhiên như có một dòng điện xoẹt qua. Không gian im như tờ, có thể nghe thấy tiếng gió rừng và tiếng suối róc rách, cả hơi thở vội vàng của người đối diện. Chỉ vài giây, nhận thấy không khí ám muội ngại ngùng đang vây quanh, Uyên Linh vội vàng tự tách ra, một mạch tiến thẳng vào tìm hộp y tế.
—
Hai người cùng nhau ngồi dưới ánh trăng. Uyên Linh cúi người vuốt ve Latte. Còn Mỹ Linh thì thẩn thờ nhìn về phía ánh sáng mềm mại trên bầu trời, vô thức xoa xoa nhẹ vào đầu ngón tay đã được người bên cạnh cẩn thận băng bó. Buột miệng nói:
- Uyên Linh này...
Uyên Linh dừng lại một chút, ngước sang nhìn nàng. Mỹ Linh cũng khẽ nhìn sang. Mắt chạm mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic Mỹ Linh - Uyên Linh] Please stay with me
Fanfiction- Uyên Linh này... Uyên Linh dừng lại một chút, ngước sang nhìn nàng. Mỹ Linh cũng khẽ nhìn sang. Mắt chạm mắt. "Sao bây giờ mình mới tìm thấy nhau nhỉ?" Uyên Linh cười xoà. Bỗng có chút xung động. Xen lẫn một chút chua xót trong lòng. Cô né tránh á...