Duyên thấy hai mắt mình ngày một dần mờ đi, phía trước luôn có một làn khói trắng lờ mờ án ngữ. Nửa bên đầu đã bắt đầu đau buốt suốt hơn cả tuần nay, bao nhiêu thuốc giảm đau cũng không còn tác dụng. Ban đầu khởi phát thì những cơn đau còn giãn cách, đến giờ thì gần như liên tục và âm ỉ suốt. Cơ thể kiệt quệ đến rệu rã. Chả bù với tuần trước còn tập thể dục hăng say.
Hay là do vùi đầu vào công việc và cố tình tập thể dục quá sức nên mới thành ra như vậy.
Thức ăn trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều, nhưng làm sao có tâm trí mà nấu nướng hay ăn uống lúc này. Cũng may còn nhiều mì ly trong tủ, cũng cứu sống cô được vài hôm muốn nhốt mình trong nhà. Cái hôm sau khi cô về Hà Nội, hình như Triệu đã đi siêu thị một mình, sắm sửa rất nhiều thứ. Rõ ràng là Triệu chưa hề có ý định rời đi trước đó.
Nhìn xuống đôi dép đi trong nhà màu nâu, sao đến cái mặt con gấu lúc này cũng thấy buồn thiu. Còn một đôi màu trắng vẫn nằm ngay ngắn ở góc cửa, không có ai mang vào.
Triệu vội đi rồi gần như không mang theo vật dụng gì cả. Quần áo cũng chỉ lấy theo vài bộ đơn giản, chủ yếu là đồ Thunn. Giày cũng mang đúng một đôi.
Để lại cho Duyên cả một căn nhà rộng thênh thang, cái gì cũng có đôi có cặp, chỉ có mình là cô đơn loi lẻ.
Duyên không biết liệu mình có sai không, khi cứ năm này qua tháng nọ càm ràm về việc tiến tới, công khai, hôn nhân và hàng ngàn thứ cam kết khác. Sau cái tin nhắn vô ý vô tứ đó, Triệu giận đến nỗi tắt nguồn điện thoại luôn. Không cho cô một cơ hội để xin lỗi hay giãi bày.
Đôi khi chỉ cần một lời nói hay tin nhắn vô tình, có thể làm tổn thương người khác đến mức không thể chữa lành. Chính Duyên đã bảo chị muốn về khi nào cũng không còn quan trọng nữa.
Nên là Triệu không về nữa, chỉ vậy thôi.
Mọi chuyện xảy đến nhanh như một cơn gió, Triệu tạt về nhà sáng ngày mùng 6, chị trả lại chìa khóa xe, dọn một ít đồ rồi rời đi. Trong khi Duyên còn lơ mơ vì giấc ngủ chập chờn trên ghế sofa đêm hôm trước. Chưa kịp định thần thì Triệu chỉ để lại một câu trầm tĩnh, đến ánh mắt còn chưa kịp giao nhau.
- Tui cần thời gian để nhìn lại mọi thứ!
Không có cãi vả, không có vùng vằng. Không có những lời trách móc, giận hờn.
Cũng không có câu nào là chia tay hay dừng lại. Đáng sợ hơn hết thảy, chính là Triệu lựa chọn lặng lẽ rời đi. Câu nói tưởng chừng nhẹ tênh, nhưng lại chứa đựng rất nhiều hàm ý. Triệu muốn một mình, Triệu không muốn cô nhặng xị làm ầm lên đi tìm, rồi ảnh hưởng đến người thân hai bên.
Duyên sững người không nói lời nào, nhưng cô nhìn thấu được tâm Triệu đã hụt hẫng biết bao nhiêu.
Nên chị mới có thể đưa ra quyết định một cách dứt khoát và dứt tình đến vậy. Hẳn là chị đang giận cô rất nhiều.
Tự ái, tự tôn và bao dung của một người dành cho một người đều có giới hạn.
Tích tụ lâu ngày, có lẽ lần này cô thật sự chạm tới giới hạn của Triệu rồi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TRIỆU DUYÊN] - Trời ban mỗi chữ Duyên
FanfictionMột Fanfic nhỏ xinh dành cho couple Triệu-Duyên. Một số lời văn trong truyện sẽ được trích dẫn từ status của Triệu - Duyên, nhưng để cho cảm xúc liền lạc, mình xin phép không để trong dấu "..." Mong truyện sẽ như một liều thuốc chữa lành tâm hồn c...