Chương 38

35 1 0
                                    

Tống Chiết Ý nhìn thấy ánh mắt của Lục Giác.

Đôi mắt hoa đào quyến rũ kia nhíu lại, nhìn chằm chằm vào cô.

Cô muốn né tránh nhưng Lục Giác lại nhanh hơn cô một bước, hai tay đưa lên nâng đỡ khuôn mặt cô, không cho cô né tránh.

Bàn tay ấm áp và mạnh mẽ, lướt trên da thịt của Tống Chiết Ý, rất thân mật.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được những đường vân mỏng manh trong lòng bàn tay anh.

Tống Chiết Ý không biết Lục Giác định làm gì.

Đôi mắt hạnh ướt đẫm ngạc nhiên mở to, một giọt nước mắt nóng bỏng từ hốc mắt đỏ bừng lăn xuống, rời vào lòng bàn tay Lục Giác.

Nước mắt ẩm ướt và ấm áp, thấm đẫm trái tim của Lục Giác.

"Ngoan, đừng khóc nữa."

Anh nhẹ nhàng dỗ dành, ngón cái lướt qua hốc mắt Tống Chiết Ý, dịu dàng giúp cô lau đi nước mắt.

Lòng bàn tay và da thịt chạm nhẹ, cảm giác ngứa ngáy tê dại, không ngừng ngứa ran đến tận lồng ngực.

Đối với loại cảm giác khó hiểu này, Lục Giác đã không thấy khó chịu, thậm chí có chút kích động mơ hồ.

Cuối cùng anh cũng biết tại sao mình lại có những suy nghĩ kỳ lạ này.

Không phải anh biến thái, hay có sở thích đặc biệt.

Chỉ là anh thích Tống Chiết Ý thôi.

Mỗi nhịp đập của anh đều là phản ứng chân thực nhất của cơ thể mà ngườι trước mặt mang lại cho anh.

Anh khao khát được chạm vào da thịt của Tống Chiết Ý.

Tống Chiết Ý chính là liều thuốc cứu giúp anh, những căn bệnh trước đây của anh đều được chữa khỏi nhờ cô.

Mặc dù không nỡ rời xa Tống Chiết Ý nhưng nhìn thấy cô đỏ hoe mắt, Lục Giác liền lau khô nước trên mặt cô, sau đó đứng dậy lấy túi đá trong tủ lạnh.

Dùng khăn sạch bọc lại, đưa cho Tống Chiết Ý chườm.

"Dùng cái này đắp lên mắt, nếu không ngày mai sưng lên, ông nội thấy sẽ tưởng tôi bắt nạt em đấy."

Thực ra nhìn cô như vậy, anh thấy rất đau lòng.

Nhưng anh không dám nói.

Nhìn Tống Chiết Ý, có vẻ anh đột nhiên trở nên yếu đuối.

Tống Chiết Ý nhận lấy, nhẹ nhàng đặt lên mắt.

Cảm giác mát lạnh chạm vào, bộ não sập nguồn cuối cùng cũng dần dần hoạt động trở lại.

Cô nhớ lại cảnh tượng không lâu trước đó, Lục Giác nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng thay cô lau nước mắt.

Sự ngượng ngùng đến chậm hơn vài nhịp, giờ đây ngay lập tức được tràn đến, mang theo sự ngứa ngáy, dâng lên trên mặt cô.

Vì đã khóc, nên khuôn mặt đỏ bừng của cô cũng không rõ ràng lắm.

Trong phòng rất yên tĩnh.

[FULL] Hôn Trộm Hoa HồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ