Lục Giác liếc mắt nhìn chai rượu, cầm lấy dụng cụ mở rượu để định mở.
"Đợi đã."
Lục Giác sửng sốt, ngẩng đầu lên, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào Tống Chiết Ý.
Tống Chiết Ý cũng nhìn chằm chằm vào anh.
Tay đặt trên đầu gối nắm chặt, trông rất căng thẳng.
Mọi người đều chăm chú nhìn Tống Chiết Ý, cả hiện trường bỗng chốc im bặt.
Cô nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Tôi chấp nhận quy tắc."
Mắt Triệu Sảng trợn tròn, không thể tin nổi, hỏi Tống Chiết Ý bên cạn♄: "Thật không vậy?"
Trong ấn tượng của cô ấy, Tống Chiết Ý không phải là cô gái phóng khoáng như vậy.
Hạ Thành cũng khuyên nhủ: "Tiểu Tống, là ngồi trên đùi đấy, còn là đàn ông nữa, em suy nghĩ kỹ lại đi."
"Tôi biết."
Tống Chiết Ý khẽ đáp.
Hơn ai hết, cô biết rõ Lục Giác là ai.
Bàn tay đặt trên đầu gối dần thả lỏng, hít một hơi sâu, đứng dậy bước qua đám đông, đi về phía Lục Giác.
Ánh mắt Lục Giác luôn đặt trên người cô, hàng lông mày xinh đẹp càng nhíu chặt hơn.
Tống Chiết Ý kiềm chế mong muốn đổi ý của mình lại.
Hiện tại giữa cô và Lục Giác đang trong tình trạng này, cô biết mình phải lạnh nhạt một chút, tránh tiếp xúc thân mật với Lục Giác, để bảo vệ bí mật của mình.
Nhưng lần trước cô uống một ly rượu có độ cồn thấp mà đã khó chịu mấy ngày, dù cho Lục Giác có tửu lượng tốt đến đâu, uống hai chai rượu mạnh thì chắc chắn cũng rất khó chịu.
Cô không thể chỉ vì việc vi phạm quy tắc của mình, mà phải nhìn thấy Lục Giác bị phạt.
Nếu phải
Giữa "vẫn là bạn với Lục Giác" và "không để Lục Giác uống nhiều rượu đến khó chịu" thì cô không chút do dự mà chọn vế sau.
Tống Chiết Ý đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, bước đến trước mặt Lục Giác rồi đứng yên, căng thẳng cúi đầu nhìn anh.
Đây là lần đầu tiên cô cúi nhìn Lục Giác như vậy.
Trông thì có vẻ cô đang kiểm soát mọi thứ một cách dễ dàng.
Nhưng Tống Chiết Ý biết mình không có, cô đang chết khiếp.
Thậm chí phải cố gắng hết sức để không tránh ánh mắt của Lục Giác.
Tống Chiết Ý rời mắt khỏi mặt Lục Giác, hơi cúi xuống, từ từ rút chai rượu trong tay anh ra đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói: "Đừng uống."
Lục Giác không nói gì.
Vẫn dùng đôi mắt thâm sâu và sắc bén đó, nhìn chằm chằm vào Tống Chiết Ý, như nhìn thấu cô vậy.
"Đỉnh nhé, nữ trung hào kiệt."
Tần Nhiên là người đầu tiên vỗ tay, những người khác sau khi phản ứng cũng bắt đầu hò hét.
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Hôn Trộm Hoa Hồng
Romance1. Năm ấy du học Luân Đôn, Tống Chiết Ý trót phải lòng Lục Giác. Sau đó, ánh mắt luôn vô thức hướng về anh. Khi đó cô cũng biết quý công tử với cặp mắt hoa đào đưa tình, lịch thiệp từ trong xương cốt, trông thì đa tình nhưng thật ra lại vô tình nhất...