Ngày vui ngắn chẳng tày gang, thế giới này vốn ẩn chứa vạn điều vô thường. Những người ngày hôm qua còn vui cười, hôm nay có lẽ phải nằm phơi thây, đến cả xác cũng chẳng đủ đầy để hạ táng. Đời người thường đã vậy, đời ninja còn tàn nhẫn hơn.
Năm đó, Izuna chỉ vừa có thể bập bẹ nói hoàn chỉnh cả câu, chân nhỏ cũng luôn chạy rầm rập khắp nhà. Khi ấy, mùa đông lại đến kéo theo cả đoạn thời kỳ căng thẳng của ninja. Đây là thời điểm các ninja giành giật nhiệm vụ với nhau, cố gắng tích góp vật tư để đưa cả gia tộc trải qua mùa đông khắc nghiệt một cách an toàn.
Tajima năm ấy bị tộc Hozuki tính kế, khó có thể thoát thân. Một tộc nhân may mắn chạy thoát trở lại gia tộc để báo tin. Vừa hay lúc ấy Togae mang trong mình đứa con thứ sáu vừa trở về từ nhiệm vụ. Lo lắng cho phu quân, bà mặc kệ lời khuyên can của mọi người, lập nên một đội đến cứu Tajima.
Trong trận chiến đó, cả Tajima và những người khác đều sống sót. Ngược lại, vì mong muốn đồng quy vô tận, một tộc nhân Hozuki đã hóa thành chất lỏng và xâm nhập vào cơ thể Togae qua đường miệng. Sau khi thành công, hắn ta hóa giải thuật thức ngay trong cơ thể bà. Xác Togae và đứa con chỉ vừa thành hình nổ tung thành một bãi thịt vụn.
Chứng kiến cảnh tượng đó, Tajima mở ra sharingan kính vạn hoa, ngay lập tức giết chết đối thủ để tế điện cho vợ mình. Xác Togae tuy đã bị hủy hoại nhưng vẫn còn lại một bàn tay trái. Trong bàn trái ấy là một cặp mắt sharingan kính vạn hoa. Người phụ nữ thông minh ấy đã đoán được địch nhân muốn làm gì, vì thế bà đã tàn nhẫn móc mắt của mình trước khi chết để trao lại cho Tajima.
Cuộc chiến kết thúc, Tajima đã tự tay gom lại mẩu thịt nát vụn của vợ con mình. Sau đó, ông trở về gia tộc, hỏa táng và xây dựng nên huyệt mộ cho cả hai. Togae và đứa trẻ không tên đó là những tộc nhân đầu tiên được hỏa táng trong gia tộc.
Hôm tổ chức đám tang cho Togae, bầu trời âm u, mưa không ngớt. Đó là nước mắt của chính [ý thức] dành cho người phụ nữ đã sinh ra những thiên tài cho thế giới này.
Michikatsu và Yorichi không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn bia mộ. Tang lễ dành cho thân mẫu kiếp trước và kiếp này dường như hòa lại làm một khiến Michikatsu chẳng thể phân biệt đâu là thật đâu là mộng. Yorichi an tĩnh, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi. Cậu nhớ đến người mẹ kiếp trước, người cậu chẳng thể đến dự tang lễ. Thoáng chốc, cậu lại nhớ đến người mẹ kiếp này, nhớ khoảnh khắc bà dịu dàng xoa đầu, nhớ khoảnh khắc mà bà nghiêm khắc răn dạy.
[Lần sau mẹ sẽ dạy con cách gấp giấy origami.] - Lời nói cuối cùng, lời hứa cuối cùng đó đã chẳng bao giờ có thể thực hiện được.
Izuna khi ấy còn chưa hiểu chuyện. Nhóc ta chỉ ngơ ngác nhìn bia mộ khắc tên mẹ, khắc tên vốn dành cho người em út chỉ vừa thành hình.
- Anh Echiro ơi, chết có nghĩa là gì vậy? - Izuna ngây thơ, ngước nhìn người anh thứ.
Echiro muốn mở miệng giải thích nhưng đôi môi lại run rẩy. Cậu cố phát ra dù chỉ một âm tiết nhưng cổ họng nghẹn lại. Khuôn mặt cậu bé nhuộm đầy nước mắt lẫn vào trong nước mưa. Cậu không tài nào có thể giải thích được với em trai mình rằng mẹ đã không còn tồn tại nữa. Từ lúc này, bọn họ đã chẳng còn mẹ nữa rồi.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Naruto fanfic] Thế giới này thật kỳ quái
FanficThế giới này sắp hẹo. Ý thức không cam lòng. Vì thế, nó liền duỗi tay trộm một vài linh hồn từ thế giới khác.