61

115 4 0
                                    

"Cũng tốt." Ba người Lý Mộc Di rời đi.

Bây giờ vừa vặn bảy giờ rưỡi, trên đài người chủ trì cầm mic lên. Thu hút sự chú ý của mọi người.

Lần này là người đứng ra tổ chức lên nói đôi lời trước khi bữa tiệc bắt đầu Diệp Lạc Bắc tiên sinh.

Xem chừng bắt đầu nói vào việc trọng tâm của bữa tiệc tối nay.

"Xin chào mọi người, cảm tạ mọi người đã bớt chút thời gian để tới dự bữa tiệc hôm nay..."

Nghìn bài mở bài cùng một bản. Một đống những lời xáo rỗng, tẻ nhạt.

"Sau đây tôi muốn giới thiệu với mọi người con trai của tôi. Mọi người cũng biết, Khuyển tử là con trai duy nhất của tôi. Hiện giờ tôi đem công ty giao cho nó. Xưa nay khuyển tử nhiều va chạm trên phương diện làm ăn. Sau này trên phương diện làm ăn có lẽ sẽ phát sinh những điểm không tốt, mạo phạm các vị, xin mọi người nể mặt tôi bỏ qua cho nó. Tôi cũng sẽ xử lý thích đáng. Tri Thu tới chào các chú, các bác đi con."

Diệp Lạc Bắc cùng Diệp Tri Thu hướng phía dưới khán đài sâu sắc bái một cái.

"Là con trai của anh Diệp thì cũng là con trai của tôi. Tôi sẽ đối xử với hắn như con trai của mình ." Hà Phong, chủ tịch tập đoàn Phong Hoa nâng Diệp Lạc Bắc dậy nói.

"Anh Diệp như vậy cũng quá khách khí. Con trai của tôi cũng vừa mới vừa tiếp nhận công ty của tôi. Người trẻ tuổi có chính mình tiếng nói chung. Để cho bọn họ hai bên kết giao bằng hữu, hỗ trợ lẫn nhau."

"Đa tạ anh Hà nâng đỡ. Tri Thu, vị này chính là chủ tịch tập đoàn Phong Hoa, Hà Phong chủ tịch. Con có thể được Hà Phong giúp đỡ. Đây chính là phúc ba đời. Mau tới đây chào bác Hà."

Diệp Lạc Bắc lôi kéo Diệp Tri Thu bất đắc dĩ hướng về Hà Phong cúi chào.

"Không tồi không tồi, hổ phụ sinh hổ tử! So với ngốc tử nhà tôi còn có triển vọng hơn .Hà Kỳ! Con đi cùng Tri Thu tâm sự. Ta cùng Lạc Bắc huynh đệ nói chuyện đã. Lão huynh đệ, đã lâu không có thời gian cùng nhau hàn huyên, chúng ta đi cứ để bọn trẻ nói chuyện."

Đem Hà Kỳ đẩy đến trước mặt Diệp Tri Thu nói.

"Được, Tri Thu. Con ngồi cùng tiểu Kỳ nói chuyện đi. Tiểu Kỳ giờ đã là giám đốc tập đoàn Phong Hoa rồi đấy. Cũng là tiền bối của con. Phải thỉnh giáo nhiều điều."

"Biết!" Cứ như thế bỏ lại một câu. Cho Hà Kỳ một ánh mắt ra hiệu, hai người rời đi.

Đại thúc bên này đang cùng Liễu Vĩnh Nhạc chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Hai người cảm thấy trong đại sảnh cùng mấy lão già nói chuyện vô cùng tẻ nhạt liền đến phòng giải lao cho khách ở ngoài hành lang ngồi.

Liễu Vĩnh Nhạc tới là tham gia cho vui. Phàm là có anh trai hắn bảo, hắn cũng sẽ không từ chối, tất nhiên ở đây là việc gặp dịp thì chơi. Liền mang theo đại thúc ra ngoài hóng mát.

"Không cho trở lại. Không cần trở về. Thiên, tôi không cho phép anh trở về đó. Nhà tôi chính là nhà anh. Thiên, tôi nói rồi. Tôi thích anh, anh hiểu chưa? Tôi thật sự rất thích anh!"

Liễu Vĩnh Nhạc tức giận lắc đại thúc. Hung ác mà trừng mắt. Tay vỗ trên cái mông của y, tàn nhẫn mà vỗ đến mấy lần.

"Đau! Đau! Không đi, không đi. Đừng đánh! Đau."

"Thiên, rõ ràng anh biết tôi thích anh. Câu nói này nhất định anh phải nhớ rõ ở trong lòng. Hiện tại tôi không cần anh lập tức hiểu. Tôi sẽ dùng hành động để chứng minh cho anh thấy."

"Tôi biết rồi." Đại thúc xoa xoa cái mông bị đau nói. Y cũng hiểu rõ kể cả Liễu Vĩnh Nhạc không nói "Tôi yêu anh" hàm ý rất chân thực. Chỉ cảm  thấy đứa nhỏ đối với người lớn ỷ lại. Điểm ấy khiến cho Liễu Vĩnh Nhạc gặp rất nhiều khó khăn.

Đại Thúc Cẩn Thận ĐóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ