71

102 5 0
                                    


                             

"Tôi không quen biết!" Ba người kia đồng thanh trả lời. Liễu Vĩnh Nhạc đứng ngồi không yên ở trong cabin, đi qua đi lại.

Lâm Hình Tố đứng lên rồi lại ngồi xuống, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Diệp Tri Thu cùng Hà Kỳ bình tĩnh nhất. Chỉ cau mày nghĩ đối sách.

"Nếu chúng ta cũng không nhận ra, đây không phải là nhằm vào chúng ta. Như vậy càng nguy hiểm. Mục tiêu bọn họ trực tiếp chính là đại thúc." Diệp Tri Thu phân tích.

"Đại thúc chẳng phải rất nguy hiểm sao." Liễu Vĩnh nhạc tàn nhẫn nện đầu của chính mình, "Tôi tại sao vào lúc ấy lại đi nhà cầu."

"Có muốn thông báo cho Tiểu Tuyết hay không." Lâm Hình Tố nói.

"Không được, cô ta sẽ giết chúng ta. Coi như không giết chúng ta, cũng sẽ không ở tín nhiệm chúng ta." Hà Kỳ nói.

"Vậy phải làm thế nào?" Liễu Vĩnh Nhạc đặt mông ngồi trên ghế salông.

"Có phải là kẻ thù của Tề Tiểu Tuyết không." Diệp Tri Thu nhắc nhở.

"Không biết. Nữ Bạo Lực chỉ là cô chủ một tiệm tạp hóa nhỏ, không thể đắc tội đại nhân vật gì." Hà Kỳ nói.
Đang lúc mọi người căng thẳng phân tích. Trên tường màn ảnh lớn bỗng mất tín hiệu. Điện thoại của đại thúc bị phát hiện rồi.

Vậy mà lại bị phát hiện. Đầu mối duy nhất cũng bị đứt đoạn. Liễu Vĩnh Nhạc tức giận cầm ghế tựa đạp về phía màn hình lớn.

"Làm sao bây giờ? " Diệp Tri Thu rốt cục cũng không nén được tức giận . Hắn là người ảo não nhất. Bởi vì hắn là người trơ mắt nhìn đại thúc bị bắt đi.                            

"Đúng rồi. Anh của tôi!" Liễu Vĩnh Nhạc đột nhiên đứng lên, giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng.

"Hỏi một chút anh của tôi, hắn quen biết nhiều người."

"Đúng, làm sao lại quên mất anh ấy." Hà Kỳ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Từ trước đến giờ núi Thái Sơn sụp đổ, mặt không biến sắc chính là hắn. Làm sao lại quên mất người này.

Liễu Vĩnh Nhạc nhanh chóng bấm số Liễu Tinh Túc. Tất cả lời thừa thãi trước tiên không đề cập tới, trực tiếp hỏi hắn, "Anh, anh có biết một họ Bạch người không?"

"Họ Bạch... Có rất nhiều."

"Họ Bạch , có máy bay tư nhân. Hắn trên phi cơ viết một chữ 'Bạch'."               
"Bạch..." bốn người đại não thần kinh căng thẳng. Nhất định phải biết, nhất định phải quen biết. Chờ đợi chỉ có vài giây, nhưng giống như là cả thế kỷ dài.

"Đúng rồi, Bạch Lăng Phi, tối hôm qua anh cùng hắn còn gặp mặt một lần."

"Bạch Lăng Phi? Là ai?"

"Thương Việt tập đoàn tổng giám đốc! Là rất nhân vật thần kỳ. Mới có 20 tuổi. Nhưng quản lí toàn bộ Thương Việt, vô cùng bí ẩn. Có người nói người này lãnh khốc vô tình, hai mươi năm trước, nhà hắn đã xảy ra một hồi diệt đính tai ương. Trước Thương Việt tập đoàn trong nháy mắt đóng cửa. Ba năm trước, Bạch Lăng Phi biến mất 17 năm thành lập đế quốc Thương Việt mới."

"Hắn ở đâu?"

"Liêu thành!" ( Liêu thành là một quê nhỏ ,có tiếng tăm trong làng kinh kịch.Ở vùng sông nước Giang Bắc . Đại Nhân Môn đem hắn tự mình tưởng tượng thành một rất lớn thành thị. )
                             
"Liêu thành! Vậy thì đúng rồi. Chúng em bây giờ chính là hướng về phía Liêu thành. Anh cùng hắn quen biết sao?"

"Không quen. Chỉ là quen biết hời hợt. Nghe nói người này lòng dạ độc ác. Cùng xã hội đen có liên hệ."

"Hắn và đại thúc có quan hệ gì?" Mọi người rất là buồn bực.

"Trước khi tìm thấy đại thúc, trước tiên không cần đoán loạn. Hướng về phương diện tốt nghĩ. Ít nhất chúng ta đã biết đại thúc vị trí rồi."

Bốn người biết lo lắng cũng vô dụng. Bình ổn tâm trạng, chờ máy bay bay đến chỗ cần đến lại nói.

Lo lắng chờ máy bay phi hành nửa giờ. Rốt cục phát hiện mục tiêu, cái máy bay viết chữ "Bạch"  đang đáp ở một gian xa hoa trong biệt thự.

"Có muốn trực tiếp hạ xuống hay không?" Phi công chờ đợi mệnh lệnh Liễu Vĩnh Nhạc.

"Các cậu muốn để lộ hành tung hay không?" Liễu Vĩnh nhạc hỏi mọi người.

"Đã đến nơi. Trực tiếp hạ xuống. Sớm một chút nhìn thấy đại thúc, đại thúc liền ít đi một chút nguy hiểm. Trực tiếp hạ bên trong xuống biệt thự." Diệp Tri Thu nói như chặt đinh chém sắt. Hắn trải qua rất nhiều hành động cứu viện, ...nhất có kinh nghiệm.

                             

"Được, trực tiếp hạ xuống."
Nơi này là biệt thự cao cấp nhất Liêu thành, vị trí ngoại thành cách rất xa nội thành. Biệt thự to lớn nhưng không một bóng người canh gác. Máy bay bắt đại thúc lẳng lặng đáp ở nơi này.

Diệp Tri Thu cản thận kiểm tra tình huống xung quanh, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm, ra kết luận nói: "Nơi này không có mai phục. Tôi chắc chắn." Vì sao lại không có ai trông coi? Quá yên tĩnh rồi. Yên tĩnh khiến người ta cảm thấy sợ sệt.

"Đi! Mặc kệ, đi vào trước tìm đại thúc." Liễu Vĩnh Nhạc nói, "Các người đều theo sau."

Sáu người bảo tiêu đem bốn người vây quanh trong một vòng tròn an toàn, cảnh giác quan sát tình huống chung quanh, đi tới phòng khách cũng không thấy một người thủ vệ. So với trong tưởng tượng muốn đơn giản hơn nhiều.

Một đường an toàn tiêu sái đến đại sảnh cửa. Liễu Vĩnh Nhạc muốn mở cửa, bị bảo tiêu ngăn lại. Một người bảo tiêu trong đó một cước đá văng cửa lớn. Chờ mọi người đi đến vừa nhìn, phát hiện đại thúc an tĩnh ngồi ở bên trong trên ghế salông, bên cạnh còn có 'Nữ bạo lực' ôm y. Xảy ra chuyện gì? Tình huống này là thế nào?

                                         

Đại Thúc Cẩn Thận ĐóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ