49

69 4 0
                                    

Triệu Tinh lái xe đưa tôi đi làm.

Tôi phải đi làm, nếu không đi, có lẽ Triệu Tinh sẽ lại tiếp tục vung tiền rồi bảo tôi cứ tiếp tục sống vô âu vô lo.

Bản thân tôi cũng có chút thành tựu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, nhưng người thông minh làm nghiên cứu thì cũng quá nhiều. Cuộc sống của tôi khá thoải mái, mà ở một mức độ nhất định nào đó, không thể không kể đến những mưu mô của Triệu Tinh suốt những năm qua.

Nhưng nếu không có Triệu Tinh, có lẽ tôi đã không ở lại Trung Quốc, mà sẽ ngẫu nhiên tìm được một quốc gia để sống. -- Môi trường ở nước ngoài khoan dung hơn với các học giả trẻ. Đối tác của tôi cũng hầu hết là ở nước ngoài, cũng nhiệt liệt mời tôi nhập hội với họ.

Mà lý do tôi từ chối cũng chỉ có một -- Tôi luyến tiếc Triệu Tinh.

Triệu Tinh lái xe thẳng vào viện nghiên cứu, hắn dừng xe, hỏi tôi: "Tôi lên với cậu nhé?"

Tôi tháo dây an toàn, nói: "Không cần, tôi sẽ tự mình tìm đường."

"Tạm thời đừng nói với ai chúng ta đã ly hôn," Triệu Tinh dặn dò một câu, "Nhớ giữ kín đấy."

Tôi liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tôi cũng không phải kẻ ngốc."

Tôi mở cửa xe, đang chuẩn bị xuống thì lại bị Triệu Tinh gọi lại. Hắn đưa cho tôi một chiếc túi rất đẹp và nói: "Kem dưỡng da tay."

"Ồ." Tôi cầm lấy cái túi, bỏ đi mà không nhìn lại.

-

Viện nghiên cứu nhìn vẫn như vậy.

Trước mắt, tôi đi chà đạp lũ học sinh một trận, sau đó lại vào ngồi với mấy giáo sư già quen biết, rồi cuối cùng mới đến văn phòng viện trưởng. Tôi ngồi uống trà với viện trưởng hết hai tiếng đồng hồ. Ông ta còn đích thân đưa tôi ra thang máy, vỗ vai tôi rồi nói: "Thằng nhỏ nhà tôi mà thông minh bằng một nửa cậu thì thật tốt biết bao."

Tôi cúi đầu, lộ ra một nụ cười hơi ngượng ngùng, nói: "Cảm ơn thầy vì đã khen."

Ông ta hiển nhiên rất hài lòng.

Về lại văn phòng, tôi bắt đầu ký vào núi các mẫu đơn chi trả -- Viện Hàn lâm Khoa học có thể thanh toán trước cho các hóa đơn, nhưng đơn từ thì vẫn phải ký đầy đủ. Lâu rồi tôi không về viện, chỉ để nhận ra rằng ký cái chữ ký cũng là việc tay chân.

Chi trả vật liệu thí nghiệm, chi trả chi phí đi lại, chi trả quà tặng ngày lễ, chi trả chi phí lao động, chi trả phí chuyên gia...... Tôi ký từng xấp, từng xấp một, cuối cùng dừng lại ở một tấm phiếu -- Là một yêu cầu chuyển nhượng.

Tôi vẫn còn 200.000 nhân dân tệ cho một trong những dự án của mình. Một giáo viên trong nhóm nghiên cứu của tôi đã nộp đơn xin chuyển quỹ này vào tài khoản doanh nghiệp do nhóm nghiên cứu của chúng tôi ươm tạo, để tạo điều kiện mua thiết bị thí nghiệm với giá thấp.

Cũng lạ, bất kể đó là gì, một khi đã trải qua quá trình đấu thầu thì sẽ luôn đắt hơn giá thị trường. Việc chuyển số tiền chưa sử dụng vào tài khoản của công ty liên kết với nhóm nghiên cứu, sau đó dùng tên của công ty đó để mua thiết bị thì cũng là chuyện mọi người thường làm.

Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi [HOÀN] - An Nhật ThiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ