97

77 6 0
                                    

Giữa đêm hôm đó, vết mổ của Triệu Tinh bắt đầu đau vô cùng. Bác sĩ đề nghị đổi thuốc giảm đau nhưng Triệu Tinh nhìn thành phần trong thuốc xong liền bảo thôi.

Tôi cười hắn giấu bệnh sợ thầy, hắn nói đau thì có thể chịu được nhưng có những loại thuốc hắn không muốn dính vào.

Thái độ hắn đã kiên quyết như vậy, tôi cũng không khuyên nhủ được gì. Mà suy nghĩ một hồi, tôi cũng dứt khoát kéo giường mình về phía hắn, sau đó duỗi tay nắm lấy bàn tay không phải cắm truyền của Triệu Tinh.

Phòng bệnh tối om lại cực kỳ yên tĩnh. Tôi cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Triệu Tinh, mơ màng như sắp ngủ.

Nhưng tôi đang chuẩn bị gặp Chu Công thì Triệu Tinh lại bỗng dưng mở miệng, hắn nói: "Mai cậu phải bắt đầu dùng thuốc."

Tôi 'ừ' một cái, cũng chẳng lo lắng.

Một lát sau, Triệu Tinh nói: "Tôi sợ."

"Cậu sợ gì?" Tôi hỏi hắn.

"Loại thuốc này còn quá mới mà hàng mẫu cũng chưa đủ nhiều. Tôi sợ thuốc sẽ không có tác dụng, sợ cậu sẽ bị dị ứng thuốc, sợ cậu sẽ đau..."

"Không phải sợ," Tôi khẽ cười thành tiếng, "Tôi là người xấu mà, người xấu thì lúc nào cũng sẽ được trời độ thôi."

Lời tôi nói chẳng có tí nào gọi là logic, nhưng Triệu Tinh lại như lập tức được xoa dịu.

Hắn nói: "Tự dưng tôi lại không lo tới vậy nữa."

Tôi 'ừ' một tiếng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay hắn rồi nói: "Nếu đau quá không ngủ được thì chúng ta có thể nghĩ xem lần tới nên đi đâu."

Triệu Tinh nhẹ nhàng nói: "Mấy nơi thú vị hình như chúng ta đều đã đi hết rồi."

"Chúng ta cũng có thể đi phương Bắc......" Giọng nói của tôi ngày càng trầm hơn. "Văn hóa nhà tắm ở phương Bắc có vẻ hay......"

Tôi nói chuyện với Triệu Tinh được một lát thì thiếp đi, đến lúc tỉnh lại, nhìn điện thoại thì phát hiện đêm qua cũng ngủ đủ chín tiếng.

Tôi quay đầu lại thì thấy Triệu Tinh vẫn đang ngủ.

"Triệu Tinh?" Tôi nhẹ nhàng gọi hắn, nhưng hắn không đáp lại.

Tôi lại gọi thêm một lần: "Triệu Tinh Tinh?"

Mí mắt của hắn thậm chí còn không co giật, xem ra là đang ngủ thật.

Triệu Tinh trước giờ luôn dậy trước tôi, đêm qua hẳn đau lâu quá, mãi gần sáng mới ngủ được.

Tôi có hơi xót hắn, nhưng nếu bảo tôi gắng mà thức cả đêm với hắn thì chắc chắn tôi sẽ không làm vậy.

Loại hành động này ngoại trừ khiến đối phương cảm động ra thì chả có tác dụng gì, tôi cũng không thể đau thay hắn.

Nhưng đổi lại, nếu người đau đến không ngủ được là tôi, Triệu Tinh chắc chắn sẽ thức cả đêm cùng tôi, rót mấy ly cà phê cho chính mình.

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ chuyện Triệu Tinh yêu tôi, nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ nghi ngờ liệu bản thân có yêu hắn không. Sâu thẳm trong xương tủy, tôi vẫn là kẻ ích kỷ, bạc bẽo. Dù đã rất cố gắng để yêu một ai đó, nhưng có lẽ những gì tôi cho đi sẽ vĩnh viễn không bao giờ là đủ.

Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi [HOÀN] - An Nhật ThiênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ