Chương 45

237 31 5
                                    

Đây không phải là hòn đảo có người sinh sống, hòn đảo hoang không hề có một chút sinh khí. Tiêu Chiến dẫn đầu đoàn người đi vào trong rừng rậm. Đoàn người đi xuyên qua rừng cây không cao lắm về phía trung tâm hòn đảo.

Đang đi đoàn người gặp một rặng đá, từng tảng đá to nhỏ khác nhau cắm xuống đất, nhìn từ xa giống bức tường đá ngăn mưa gió. Tiêu Chiến đi nhanh về phía rặng đá, anh ôm Vương Nhất Bác ngồi xuống một tảng đá.

Cả đoàn người chạy vội lên, kẻ nằm người ngồi, kẻ hưng phấn, người thở hổn hển hay kêu rên đau đớn, tất cả tạo thành một bản hòa tấu trong cơn mưa gió.

Tiêu Chiến cúi xuống nhìn Vương Nhất Bác, cậu đang ôm chặt thắt lưng anh. Thấy anh nhìn mình, cậu mỉm cười cất giọng khản đặc: "Tôi không sao".

"Tôi biết". Tiêu Chiến lạnh lùng trả lời, nhưng ánh mắt hơi cười cười.

"Trời ơi, thứ gì đây? Rắn, rắn, a...........". Tiêu Chiến vừa dứt lời, một nhân viên nghiên cứu đột ngột thét lên.

Tiêu Chiến đưa mắt về nơi phát ra tiếng hét, một người nhân viên nghiên cứu bị một con rắn da nhiều màu sắc cắn vào chân. Loài rắn này có độc, người của Tiêu Gia đứng bên cạnh nhanh tay nhanh mắt lập tức nổ súng vào con rắn. Cả đoàn người chưa kịp định thần, tiếng thét kinh hoàng liên tục vang lên: "Rắn".

"Ở đây cũng có rắn".

"Trời ơi, nhiều rắn quá".

Cả đoàn người vừa mới thả lỏng tinh thần kinh hoàng nhảy dựng lên trong phút chốc. Trên mặt đất không biết bò ở đâu ra rất nhiều rắn. Chúng có màu vàng, màu xanh lục, màu đỏ...thậm chí có con da bảy sắc cầu vồng, chúng đủ các loại hình dáng to nhỏ kỳ dị, khiến những người chứng kiến dựng tóc gáy.

Đám nhân viên nghiên cứu của Phương Gia lập tức chạy hết ra bên ngoài bất chấp mưa gió. Mới đối mặt với tử thần ở khu vực xoáy nước và gặp phải cơn bão lớn, bây giờ dù có rơi xuống hang rắn, họ cũng không cảm thấy sợ hãi hơn.

"Đốt hết". Tiêu Chiến sa sầm nét mặt, anh ôm cậu đứng lên một tảng đá. Khi tới nơi này anh dừng lại ở vị trí ngoài cùng, đây vốn là tác phong hành sự của một lão đại.

Người của Tiêu Gia chỉ hoảng loạn trong giây lát rồi lập tức lấy lại bình tĩnh. Nghe mệnh lệnh của Tiêu Chiến, bọn họ lấy ra bật lửa luôn đem bên mình người đốt cỏ khô không bị mưa ướt ở phía trong hang đá. Một ngọn lửa cháy bừng bừng khói bốc lên cao.

Cả đoàn người lùi lại phía sau, ngọn lửa cháy lớn chiếu sáng một vùng, chiếu tận vào đáy mắt mỗi người.

Ở trong lòng Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác ngoái đầu nhìn, cậu chỉ thấy vô số con rắn đủ loại sắc màu đang giãy giụa trong biển lửa. Cảnh tượng khiến cậu kinh sợ đến buồn nôn.

Người của Tiêu Gia nhanh tay túm lấy một nhân viên nghiên cứu của Tuấn Nam khi anh ta xông ra ngoài. Vòng ngoài cùng là nơi đốt lửa. Ánh lửa phản chiếu lên những tảng đá. Rắn bị thiêu cháy không ngừng rơi xuống đất, phát tiếng nổ lách tách, tỏa ra một mùi khét lẹt khó ngửi vô cùng.

"Lão đại". Hồng Ưng đảo mắt một lượt hiện trường rồi lùi một bước đến bên cạnh Tiêu Chiến. Mặc dù anh ta không mở miệng hỏi nhưng thái độ của anh ta rõ ràng muốn xin ý kiến của Tiêu Chiến.

Trộm được tim anh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ