Tôi cứ ngỡ những ngày tháng yên bình sẽ theo đó mà nối tiếp. Nhưng thực tế lại chẳng có vẻ gì là giống với kỳ vọng của tôi. Những rắc rối cứ tưởng sẽ ngủ yên sẽ được khơi mào khi tôi không ngờ tới nhất.
Hôm tổ chức tiệc mừng Lê ân chuẩn bị đi du học, tôi đã đến nơi từ khá sớm. Lê An ra đón tôi trong chiếc váy vàng cùng kiểu trang điểm sang chảnh, đậm chất rich kid Sài thành. Nhỏ cười tươi như hoa, đon đả nói.
"Chà, nay nhìn ngoan xinh yêu quá ta."
"Mày mới xinh. Tao bình thường."
Tôi mỉm cười rồi chìa gói quà ra.
"Đi du học vui vẻ!"
"Còn quà cáp nữa. Cứ như chúc mừng sinh nhật ấy."
Ngoài miệng nói là thế, nhưng tay nhỏ thì vẫn thành thật nhận lấy như bản năng. Nếu không phải vì chúng tôi đang đứng trước biệt thự nhà Lê An, người ta còn nghĩ nhỏ vừa mới cướp quà.
Tính ra trong lớp chỉ có mình tôi dự tiệc. Chủ yếu Lê An thân với người khác lớp và ngoài trường nhiều hơn. Tôi thấy Lê An đang bận rộn tiếp khách thì cũng không tiện làm phiền. Thế là tôi đi ra ngoài ban công hóng gió cho yên tĩnh.
Đứng được một lúc, tôi nghe tiếng đẩy của từ phía sau. Nhìn lại, tôi thấy một cô gái đi đến bên cạnh tôi. Gọi là quen, nhưng cũng không phải là quen. Chẳng nghi ngờ gì nữa, đây là quán quân The face của trường tôi, Lâm Mỹ Hoa, cũng là người bị cắm sừng trong cuộc tình tay ba mà tôi bắt gặp hôm trước.
Thấy người trong cuộc đã xuất hiện, tôi chẳng biết nên nói hay là lặng im. Nhưng em nó là người chủ động mở lời trước. Người đẹp, giọng nói chuyện nghe cũng thật êm tai.
"Em đứng đây với chị được không ạ?"
"À... Được em."
Tôi đáp rồi khẽ nhích qua, dù ban công không hẹp đến thế. Hương hoa hồng quyện vào không khí bao trùm cả không gian. Tôi biết ai đến dự tiệc hôm nay cũng không phải người tầm thường, nhưng kiểu người như Mỹ Hoa thì đúng là siêu thực.
Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu được thế nào là định nghĩ của "người đẹp như tên". Nói không ngoa, Mỹ Hoa có thể xem như là hiện thân của Thúy Kiều ngoài đời. Chỉ là phong cách có phần dịu dàng, nhẹ nhàng hơn cá tính vốn có. Đang nghĩ ngợi vu vơ, em ấy đã chủ động giới thiệu.
"Chị là bạn của chị An đúng không? Em là Hoa, em họ của chị ấy."
"Hóa ra là người nhà. Bảo sao chị cứ thấy nét mặt em quen quen."
"Vâng ạ."
Ánh mắt Mỹ Hoa cong lên một nét cười đầy ý nhị. Tôi vừa thoải mái trước sự thân thiện này, nhưng cũng vừa thấy hoài nghi nhân sinh. Không để tôi phải overthinking lâu, Mỹ Hoa đã nói vào chuyện chính.
"Em hỏi chị cái này nha?"
"Sao vậy?"
Tôi dè dặt hỏi. Mỹ Hoa nhẹ nhàng nói.
"Chị biết anh Gia Huy không, cái anh làm trong ban chấp hành..."
"Chị có nghe nói đến."
"À, ra vậy."
Mỹ Hoa dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"Em cứ tưởng hai người quen biết nhau từ trước hay sao đấy. Tại ảnh tự nhiên hỏi em có quen chị không ấy ạ."
Vừa nghe xong câu đó, tôi đã nổi lên một cơn rùng mình. Có lẽ sau khi trở về từ hôm đó, Huy đã nhận ra tôi. Hẳn anh ta lo ngại tôi sẽ nói gì đó nên muốn đánh giá mức độ nguy hiểm. Kiểu người như anh ắt sẽ tính toán nhiều lắm, chỉ là không ai ngờ Hoa lại gặp tôi trong một tình huống khó lường như thế này.
Thấy bản thân chưa kịp làm gì đã bị kéo vào cuộc, tôi vội giải thích.
"Chị không liên quan gì đến anh Huy cả. Nhưng có chuyện này chị nghĩ em nên biết."
"Chuyện gì vậy ạ?"
Mỹ Hoa thoáng nhíu mày thắc mắc. Tôi hạ thấp giọng giao kèo.
"Em hứa là sẽ giữ bí mật cuộc nói chuyện này nhé?"
Mỹ Hoa nghe vậy thì cũng gật đầu đáp ứng.
"Dạ, chị cứ yên tâm."
Sau khi suy nghĩ, tôi hít một hơi thật khẽ rồi đáp.
"Hồi cuối tuần trước, chị có bắt gặp anh Huy đi cùng với một bạn nữ khác mà chị quen. Cả hai có vẻ... rất thân thiết."
"Khi nào thế ạ?"
"Ở Vạn Hạnh Mall."
Tôi ngập ngừng, khó xử đáp. Quả thật, loại chuyện này được kể lại qua lời người lạ thì đúng là khó tin. Tôi thở dài bất lực.
"Chị không ép em tin chị, nhưng đó là tất cả những gì chị thấy và nghe được rồi đó."
"Nghe... gì nữa cơ ạ?"
Mỹ Hoa bối rối hỏi. Rõ ràng, sự ngập ngừng đã chỉ rõ nỗi lo trong em đang ngày một lớn lên. Tôi biết đó là gì, và càng tiếc thay đó lại là sự thật. Biết chuyện đã đến lúc được nói ra, tôi đành chốt hạ.
"Hôm đó chị có đi cùng người quen của anh Huy. Chị không tiện nói danh tính ra, nhưng bạn đó đã xác nhận rồi."
Tôi thiết nghĩ không nên kéo Phong vào cuộc. Một mình tôi chịu rắc rối là đủ rồi. Nhưng sau tất cả, cùng lắm tôi chỉ suýt bị hiểu nhầm. Còn có một cô gái, vì trót tin lầm kẻ tồi mà đang phải đón nhận sự thật tổn thương.
Nghe tôi nói xong, Hoa thoáng thở dài rồi khẽ cười. Đáy mắt em long lanh ánh nước, nhưng đầu vẫn ngẩng cao. Rõ ràng đây là tin mà không cô gái nào muốn nghe, nhưng em vẫn đón nhận trong tâm thế vô cùng mạnh mẽ. Em nhẹ giọng nói.
"Em khờ ghê. Hồi đầu em còn tưởng chị với anh ta có ý gì với nhau. Tình cờ gặp chị nên em mới tới hỏi chuyện. Ngờ đâu mọi chuyện lại là thế này..."
"Chị xin lỗi."
Tôi hạ giọng, áy náy đáp. Hoa bỗng quay sang, gượng cười bảo.
"Chị đâu có lỗi gì. Em còn phải cảm ơn chị nữa là."
"Chuyện nên làm thôi mà."
Tôi khẽ quay đi, lòng thầm dâng lên một sự đồng cảm sâu sắc. Nếu không có chuyện này thì càng tốt hơn. Dù sao chuyện cũng đã đành, bảo vệ bản thân là điều cần thiết. Tôi hạ giọng dặn Mỹ Hoa.
"Hồi đầu chị không định nói, nhỡ liên lụy thì không hay. Em tính sao cũng được, nhưng đừng để anh ta tìm chị hỏi tội. Chị không có khả năng đối phó..."
"Em hiểu mà. Em sẽ cố không để ai biết đâu."
Có lời này của Mỹ Hoa, tôi yên tâm được mấy phần. Tôi tin em đủ khéo để xử lý chuyện này êm xuôi. Nếu anh Huy kia quyết tâm trả thù, đấy là do số tôi xui tận mạng, hoặc do ý trời đã định.
Cùng lúc đó, Lê An đẩy cửa ban công bước vào. Tôi giật mình quay ra. Nhỏ nhìn hai đứa tôi rồi bảo.
"Hai người không nhập tiệc mà đứng đây, làm tao tìm mãi không thấy. Có làm quen bạn mới thì cũng đừng quên chủ tiệc chứ!"
BẠN ĐANG ĐỌC
[PRE DEBUT] GIÓ TẦNG NÀO GẶP MÂY TẦNG ĐÓ - Mun
RomansaTình yêu nhẹ nhàng cũng có cái đẹp riêng. Chi là nó thầm lặng hơn, ít tình tiết hơn, không có nghĩa là nó không ngọt ngào. Xuyên suốt năm học là hành trình của Vân với bao cung bậc cảm xúc. Nhẹ nhàng, ngọt ngào là chủ yếu, nhưng dĩ nhiên vẫn sẽ có...