Lisa dành dụm tích lũy một khoản tiền, hơn nửa tháng trước đã mua được một bộ váy.
Một chiếc váy nhung bó màu xanh, phần ống tay áo màu trắng mang theo một vẻ đẹp thanh lịch tao nhã của mùa đông.
Cô buộc tóc bằng một sợi ruy băng mỏng, sợi dây rủ xuống, phần tóc cắt ngang trước trán trở nên dịu dàng mềm mại. Còn đến bảy tám người nữa mới đến lượt thi đấu của cô, vì vậy phải ngồi bên dưới chờ đợi một lát.
Ánh đèn dưới sân khấu có chút lờ mờ, các thí sinh tham gia thi đấu ít nhiều gì cũng có chút hồi hộp căng thẳng, vậy nên cũng sẽ không đi quan sát trang phục của những thí sinh khác.
Hyun Wook vẫn luôn chăm chú nhìn cô, cô cũng không ngồi xuống bên cạnh Hyun Wook.
Bên trong phòng triển lãm to lớn, ánh đèn đa sắc màu xoay chuyển liên tục, cô thay quần áo xong thì ngồi xuống hàng cuối cùng, sau đó theo sự dẫn dắt của âm nhạc mà cảm nhận từng nhịp điệu.
Tất cả những thứ yên yên tĩnh tĩnh, nhẹ nhàng dịu êm hay không gian náo nhiệt như thế này dường như đều không ảnh hưởng gì đến cô.
Những ngón tay thon dài và xinh đẹp của cô khẽ giật giật, đầu ngón tay trắng nõn như phấn.
Người trên sân khấu thực lực không tệ, biểu diễn chính là bản Ballade Pour Adeline*. Tuy cô chỉ luyện đàn được 6 năm – khoảng thời gian mà Seo In Na nói rằng là quá ngắn, thế nhưng đối với một thiếu nữ có thiên phú mà nói, tất cả những cử động điều khiển linh hoạt của ngón tay cô đều nhớ rất rõ.
(*) Ballade Pour Adeline: Hay còn có nghĩa là "Bản ballad gửi cho Adeline". Đây là sáng tác của nhà soạn nhạc Paul de Seneville dành cho cô con gái ruột Adeline của mình, đồng thời cũng là bản nhạc đưa cái tên Richard đến với thế giới. Ballade Pour Adeline hội tụ tất cả những nét riêng nhất trong âm nhạc của Richard Clayderman: trong lành, nhẹ nhàng, sâu lắng, đầy cảm xúc.
:
Lisa nghiêng tai lẳng lặng nghe, cảm thấy lúc đến đoạn cao thì người biểu diễn có hơi chậm một nhịp.
Đôi hàng mi dài nhẹ nhàng rủ xuống, phác họa một đường viền trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Nhịp tim của Hyun Wook nhanh chóng tăng tốc, anh quay đầu chăm chú nhìn cô, một chút cũng không biết trên sân khấu đang biểu diễn cái gì. Anh không phải như mình nói là người ngoài ngành, để thấu hiểu những bản nhạc này, anh hầu như cắm mặt vào MP3 nghe đi nghe lại tất cả những ca khúc nổi tiếng.
Nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, cái anh nhung nhớ lại chỉ là một ánh mắt.
Cô không nhìn bất cứ ai, không quan tâm bất kỳ người nào, dù chỉ là lặng lẽ ngồi đó nhưng lại toát lên sức hấp dẫn khiến người ta điên cuồng.
Đại đa số những người trường Sopa nhìn thấy chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp của cô, nhưng ít có ai biết được rằng, cô có bản lĩnh gợi lên khát vọng, ham muốn mãnh liệt từ người khác.
Một động tác, một ánh mắt thôi cũng đủ để câu hồn người ta.
Trên sâu khấu đặt một chiếc đồng hồ rất lớn.
Lisa ngước mắt lên nhìn, đã là tám giờ rưỡi.
Còn hai người nữa là sẽ đến lượt cô.
Cô xem đồng hồ là 8:30, tâm trạng có chút dao động. Dưới sân khấu không biết là ai ngó qua cửa sổ quan sát, thốt lên một câu: "Tuyết rơi rồi."
Tuyết rơi thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả ban giám khảo cũng nhìn thấu qua cửa sổ ngắm nhìn màn đêm tối đen bên ngoài.
Tháng mười hai năm nay, ngay trong đêm Giáng Sinh, quả nhiên có một trận tuyết rơi duy nhất trong nhiều năm qua.
Những bông tuyết bay lả tả uyển chuyển nhẹ nhàng, khi rơi xuống mặt đất liền hóa thành tinh thể băng rồi cuối cùng tan thành nước.
Người biểu diễn trên sân khấu không khỏi hốt hoảng, mặc dù anh ta trình diễn không tệ, nhưng mà khán giả bị chuyện khác hấp dẫn cũng là một chuyện không ổn xíu nào.
Trong ký ức của Lisa, vào năm lớp 11 sẽ có một trận tuyết, vào năm cô chết đi thì là một cơn bão tuyết.
Cả đời của cô ngắm nhìn tuyết rơi chỉ được hai lần.
Thật sự rất lạnh, tối qua cô cũng đã nói rõ ràng rồi, Jungkook sẽ không đến tìm cô chứ?
***
Đúng 7 giờ tối Jungkook đã có mặt ở tiểu khu của Lisa, ngón tay bị cóng đến đỏ lên.
Taehyung gọi điện cho anh: "Dự báo thời tiết có tin được không đây. Tuyết rơi? Có trời mới biết đã bao lâu rồi thành phố H không có trận tuyết nào xuất hiện."
Jungkook giọng điệu mỉm cười: "Kêu mày chuẩn bị cho tốt vào, than cái gì mà than."
Bam Bam lạnh đến phát run: "Anh Jeon anh mau lên đi, em sợ cái đồ chơi này tan mất."
Taehyung cúp điện thoại, lúc này mới có tâm trạng đến xem hai tên cao to đang sắp xếp đồ vật trong chiếc rương lớn.
Mới nhìn qua đã trợn tròn mắt: "Mấy thứ này... ở đâu ra vậy?"
Bam Bam xoa xoa tay, đắc ý nói: "Có đẹp không?"
Bên trong là một quả cầu pha lê băng tuyết, được chế tạo bằng lớp băng mỏng, yên tĩnh trong suốt. Lớp băng mỏng phía bên trên những bông tuyết sống động như thật. Một giá đỡ đèn trắng được gắn vào phía dưới, chiếu sáng khắp bên trong quả cầu, tỏa ra ánh sáng lung linh lấp lánh. Quả cầu này nặng gần hai người, tựa như bước vào thế giới băng tuyết.
Taehyung thấy choáng mắt, thứ này rất khó mà làm ra.
Khi còn bé anh ta sống ở phương Bắc, ở đó thường xuyên có tuyết rơi. Sau này, khi công ty chuyển đến thành phố H, đã rất lâu rồi chưa từng trông thấy lớp băng xinh đẹp tỏa sáng lung linh như thế này.
Bốn phía của lớp băng tỏa ra khí lạnh.
Ở một góc khuất nhỏ, Taehyung nhìn thấy một chữ 'Li' được cẩn thận nắn nót viết lên, anh ta cười điên cuồng: "Chữ này là anh Jeon khắc lên à?"
Bam Bam tiếp lời: "Anh ấy cũng không sợ lạnh."
Cái đồ chơi giống thế này, tới gần là lạnh muốn điên luôn rồi, ai mà có thể yên lặng khắc chữ trên đó được chứ.
Taehyung nghẹn họng nhìn trân trối: "Cái này nếu đúng thật là lấy từ băng tuyết, tuyết rơi bên trong quả cầu, mẹ nó quá xá tuyệt!"
Những bông tuyết kia sẽ không bị tan đi, nhìn qua đơn giản nhưng lại đẹp đến ngạc nhiên.
Bam Bam lạnh đến mức nói năng không rõ ràng: "Nhưng mà lạnh là có thật."
"Anh Jeon nghĩ gì mà đi làm cái này vậy?"
Bam Bam nói: "Mấy ngày trước không phải mấy nữ sinh trong lớp còn khẩn cầu năm nay sẽ có tuyết rơi sao, anh Jeon quen thuộc tuyết rơi phương Bắc rồi, lúc này mới biết thành phố H không có tuyết rơi."
Năm nay là năm lạnh nhất ở thành phố H, Jungkook gọi qua rất nhiều cuộc điện thoại, tìm hiểu thời tiết, sớm đã nghĩ đến thứ đồ chơi này từ nhiều ngày trước rồi.
Đám người Taehyung tụ tập ở công viên cách tiểu khu 2 km đã lạnh đến mức run rẩy từng trận.
Cuối cùng chịu không nổi nữa đều lên xe hết.
Qua một hồi lâu cũng không thấy Jungkook quay về. Sau đó lúc hơn tám giờ tối, quả nhiên có một trận tuyết rơi xuống.
Taehyung reo vang một tiếng: "Thật con mẹ nó không uổng phí sống trên đời nha!"
Đám người họ phấn khích một hồi mới nhớ ra Jungkook đã đợi chờ hơn một tiếng đồng hồ.
Taehyung cười thô bỉ: "Không phải là đang trải qua thế giới hai người đó chứ!"
Jimin nhíu mày: "Không có khả năng."
Anh ta nhìn lớp băng mỏng trong quả cầu: "Nó sắp tan rồi." Bông tuyết rơi vào bên trong lớp băng mỏng, có một loại vẻ đẹp thuần khiết đến cùng cực. Chữ 'Li' nho nhỏ phía bên trên cũng đã tan dần dần đi.
Trên xe một đám người giáp mặt nhìn nhau.
Hồi lâu sau Bam Bam mới nuốt một ngụm nước bọt: "Nếu không chúng ta lôi anh Jeon về đi, anh ấy đã đứng đợi trong tuyết hơn một tiếng rồi."