62

22 12 0
                                    




Sự việc lần này kéo theo nhiều rắc rối, Mingyu phải xin nghỉ học để chăm sóc Lisa.

Thật ra Lisa cũng không biết phải đi đâu để tìm Jungkook, cô có gọi điện cho anh nhưng không bắt máy, gửi tin nhắn cũng không có hồi âm.

Cho đến tận ngày hôm nay cô sắp sửa phát hoảng đến muốn bật khóc thì mới gọi được cho Jungkook.

Cô mặc bộ quần áo màu xanh trắng của bệnh nhân, dáng vẻ gầy yếu trơ trọi.

"Jungkook."

Giọng nói của chàng trai khàn khàn, khẽ "Ừm" một tiếng.

"Anh đang ở đâu, em có thể đến tìm anh được không?"

Đầu dây bên kia yên tĩnh hồi lâu.


Yên tĩnh đến mức cả hai người đều nghe được tiếng hít thở của đối phương, cô khẽ hít một hơi, tiếng khóc nức nở vang lên: "Em cảm nhận được, có phải anh đã ôm em ra khỏi đó đúng không?"

Anh đã ôm em ra đúng không?

Jungkook ngắm nhìn ánh trăng sáng trong bên màn cửa sổ, nắm thật chặt cái chăn. Thiếu niên dùng sức rất mạnh, đến mức gân xanh trên cánh tay nổi gồ lên.

Anh cố dùng hết sức lực toàn thân mới có thể thản nhiên nói: "Không phải, lửa lớn như vậy, anh không vào trong đó được."

Lisa không tin.

Nhưng anh không có ý định nói cho cô biết, chủ tịch Jeon đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Jungkook đang gọi điện thoại.

Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng tái nhợt, chủ tịch Jeon hết nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng tức giận hét: "Cúp ngay!"

Tiếng rống quá lớn, ngay cả Lisa cũng nghe thấy.

Jungkook cúp điện thoại, anh cụp mắt xuống liếc nhìn di động đang cầm trong tay, trầm mặc không nói.

Lửa giận đã nhẫn nhịn từ mấy ngày trước của chủ tịch Jeon rốt cuộc cũng bộc phát: "Mày điên rồi có phải không? Có còn muốn mạng nữa không hả, lúc tỉnh lại mày đã nói thế nào hả? Chia tay ngay, mày mau chia tay ngay cho tao, mạng còn không thèm mà muốn đi làm anh hùng à? Tao không biết bản thân còn có đứa con trai vĩ đại như thế này đấy!"

Sehun đứng sau lưng chủ tịch Jeon, không dám lên tiếng, nhưng Jungkook lại bình tĩnh một cách khác thường.

Buổi chiều của tháng Sáu, anh để trần nửa thân trên. Trên người quấn một lớp băng gạc, không thèm để ý đến chủ tịch Jeon đang điên cuồng la hét, anh nói với Sehun: "Lấy quần áo của tôi lại đây."

"Không được phép đi! Để tao coi hôm nay ai dám bước ra khỏi đây! Nếu mày chán sống rồi thì để ông đây đập chết mày!"

Sehun nhận tiền lương của chủ tịch Jeon nên đương nhiên không có khả năng tuân theo Jungkook.

Jungkook cũng không để ý, anh hết sức bình tĩnh. Trên vầng trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, đứng dậy đi lấy quần áo trong hộc tủ gần giường.

Trong phòng không một chút ánh mặt trời, chỉ có ánh đèn trên trần nhà, ánh lên khuôn mặt băng giá của anh.

Jungkook vươn tay, nhịn đau đớn, mặc áo sơ mi màu đen vào.

Từng nút từng nút áo được cài vào, đốt ngón tay anh lạnh buốt, cài nút đến tận cổ.

Sehun thấy vậy vành mắt đều đỏ ửng lên.

Jungkook nhếch môi, đưa tay bấm dãy số mà mình đã sớm thuộc nằm lòng trong đầu.

"Anh đang ở khu B bệnh viện thành phố, phòng VIP 712, em qua đây đi."

Giọng nói run rẩy của Lisa vang lên: "Được, em lập tức đến ngay."

Jungkook cúp điện thoại, sắc mặt của chủ tịch Jeon đã trở nên cuồng phong bão táp.

Jungkook lấy điều khiển từ xa bật TV lên, trên đó đang phát một chương trình truyền hình thực tế, người dự thi phải nỗ lực chạy đua vượt qua từng chướng ngại vật, cuối cùng mới có thể cầm được giải thưởng lớn. Tuy nhiên có rất nhiều thí sinh, cho dù có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng sẽ rơi xuống nước giữa chừng.

Lúc Jungkook bật TV lên, đúng lúc có một thí sinh nam đang chạm mốc chướng ngại vật cuối cùng, vốn dĩ anh ta đã có thể nhảy để vượt qua nó, tuy nhiên không nắm chắc tay cầm và đã thất bại trong gang tấc.

Chủ tịch Jeon– Jeon Doguk năm nay đã gần năm mươi. Lúc ông ngoài ba mươi tuổi mới có một đứa con trai là Jungkook.

Đứa con trai này phản nghịch, tăng động, từ lúc mới vừa sinh ra đã khóc ầm ĩ không ngừng, không khiến cho người ta bớt lo chút nào. Tuy nhiên từ trước đến giờ ông chưa từng nhìn thấy một Jungkook yên tĩnh như vậy, tựa như cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không thể quấy rầy đến thế giới của anh.

Ông còn nhớ rất rõ khi tiếp điện thoại đến từ thành phố H bên này, khi ông chạy đến để xem xét tình trạng của anh thì ánh đèn phòng giải phẫu đã bật sáng được tám tiếng.

Phần lưng bị bỏng mười lăm phần trăm, còn cả chân của anh, máu thịt be bét.

Cho dù có dùng thuốc tê thì trong giấc ngủ anh vẫn đau đớn đến mức run rẩy, cơ bắp căng cứng.

Đàn ông đổ máu không đổ lệ, dù cho có đau đớn thành như vậy thì anh hoàn toàn không rơi một giọt nước mắt nào.

Chủ tịch Jeon vừa mới đến liền nắm được tình hình cụ thể, đứa con trai không khiến người khác bớt lo kia của ông đã lao vào biển lửa, trước khi trần nhà sụp xuống đã che chắn cho một cô gái. Điên rồi sao? Có còn muốn mạng nữa không hả! Nó tưởng mình là ai hả, thần tiên cái thế hay sao?

Thậm chí Jungkook còn không đủ sức lực ôm Lisa ra ngoài, sau đó có nhân viên cứu hỏa chạy đến ôm cô ra.

Chủ tịch Jeon nói: "Mày kêu con nhỏ đó đến đây làm cái gì!"

"Chia tay." Lúc anh nói ra hai chữ này lại quá mức bình tĩnh, có điều tiếng hít thở bị đè nén lại, đủ để nói rõ thẳm sâu trong tim anh cũng không hề bình tĩnh như bề ngoài.

"Nói qua điện thoại được rồi. Ngày mai mày lập tức chuyển viện về thành phố B với tao."

kooklice ; bệnh yêuWhere stories live. Discover now