69

38 12 0
                                    


Chủ tịch Jeon về nhà trông thấy bà nội Jeon đang bóc quýt cho Jungkook, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Ông rất thương Jungkook, lúc Jungkook vừa sinh ra đã khóc nháo không ngừng, Ha Ri chán ghét phải chịu đựng tiếng khóc nháo, lại càng không thích đứa trẻ này. Nhưng anh vẫn là con trai ruột thịt của Jeon Doguk, khi còn bé đã luôn được ông mang theo bên người.

Lớn thêm được mấy tuổi, tính tình của thằng nhóc chết tiệt này càng lúc càng to gan có thể chọc thủng trời, ai cũng không quản được, hai cha con mà chạm mặt liền có thể náo loạn ầm ĩ một trận.

"Bỏ cuộc quay về đây rồi đó hả? Ba còn tưởng cả đời này con sẽ không thèm quay về nữa đó chứ."

Jungkook mặc kệ ông.

Bà nội Jeon che chở cho Jungkook, hung hăng trừng mắt nhìn Jeon Doguk một chút.

"Mẹ, mẹ đừng có mà che chở cho cái thằng nhóc chết tiệt không biết trời cao đất dày này nữa."

"Bé Jeon là đứa trẻ ngoan, ngoan nhất tốt nhất."


Chủ tịch Jeon biết không có cách nào nói với mẹ mình được, quay sang hỏi Jungkook: "Còn quay lại đó nữa không?"

Jungkook không đáp, đứng dậy đi rửa tay.

Tuy rằng thoạt nhìn thì có vẻ thay đổi, nhưng cái tính cách này ngược lại chẳng có một tí xíu đổi thay nào hết, cũng vẫn như cũ chọc cho chủ tịch Jeon tức giận một trận.

Thành phố B bên này chuẩn bị bước sang năm mới, thành phố H cũng không khác mấy. Lúc Lisa cố gắng che dù đi đến An Hải Đình đưa ngôi sao, bàn tay bé nhỏ đã lạnh cóng như băng tuyết.

Nhân viên chào hàng trông thấy cô thì ngẩn người, vốn dĩ không đành lòng nói với cô rằng Jeon thiếu đã đi rồi, thế nhưng không ngờ đến lần này ngoài trời có đổ mưa một ít mà cô cũng vẫn đến.

Hàng mi dài của cô vươn vài giọt nước mưa, ánh mắt cô thuần khiết mỉm cười. Nhẹ nhàng êm ái không chút sắc bén.

Nhân viên chào hàng thấy vậy có chút đau lòng, nhưng lần này cô ấy không nhận lấy ngôi sao mà Lisa đưa nữa: "Cô bé à, đừng đến nữa, mùa đông lạnh như vậy."

"Không lạnh ạ, em ngồi xe đến."


"... Jeon thiếu đã đi rồi, đến thành phố B, mấy ngôi sao ngày hôm đó đã bị cậu ấy ném đi rồi."

Bàn tay nắm chặt cán dù của Lisa chợt cứng đờ.

Mãi cho đến khi về đến nhà, khuôn mặt cô bởi vì thời tiết giá lạnh bên ngoài đã trở nên có chút tái nhợt.

Bởi vì năm mới sắp đến nên bất luận là cư dân của căn hộ này hay toàn bộ thành phố H, ai nấy đều tràn ngập vui mừng. La Marco đến trại giam thăm Chaeyoung, cô ta sống cũng không tốt lắm, trái lại trở nên hiểu chuyện trầm tĩnh hơn rất nhiều.

Năm mới, Lisa nhận được một cuộc điện thoại từ thành phố B gọi đến, nhìn dãy số quen thuộc khiến cho nội tâm của cô bỗng chốc cuồng loạn.

Tuy nhiên khi bắt máy mới nhận ra không phải là Jungkook, là một giọng nữ xa lạ êm ái, mời cô tham gia vào sự kiện khai trương của công ty. Nếu cô đồng ý tham gia, toàn bộ chi phí sẽ do bên kia bỏ ra, còn có thêm hai mươi vạn nhân dân tệ làm thù lao thêm vào. Lisa nắm chặt điện thoại, đồng ý tham gia.

Năm nay ngoài tập đoàn Nam Gyu giàu có thịnh vượng kia tổ chức buổi lễ khai trương thì còn có chỗ nào dám sánh bằng nữa chứ?

Cô nghĩ, dù sao thì mình cũng phải đến đó một lần.

Không phải anh muốn chia tay sao?

Được thôi, cô sẽ nói lời chia tay với anh cho thật đàng hoàng.

Lúc Lisa thu dọn đồ đạc đến thành phố B thì ở đó bỗng xuất hiện tuyết rơi đầy trời, thành phố này có thể có tuyết đọng lại, khắp mọi nơi như được bao phủ trong lớp áo bạc trắng.

Lisa mặc một chiếc váy mùa đông màu trắng và đi một đôi giày nhỏ, trông cô như một nắm tuyết nho nhỏ, gương mặt trắng nõn mềm mại.

Để tham gia vào sự kiện khai mạc cũng cần phải đóng góp chút sức lực. Trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí, người khác chịu chi trả tiền vé máy bay và khách sạn cho cô thì cô phải hoàn thành thật tốt giá trị của mình.

Cũng thật trùng hợp, đây là sự kiện khai trương một loạt bất động sản bên trong tòa nhà Thiên Nga.

Sehun đã được điều đến làm việc ở khu biệt thự ở thành phố H nên trên dưới tập đoàn Nam Gyu không ai biết Lisa là ai. Sau khi xem đoạn video của năm ngoái, suýt chút nữa là chọn trúng một cô bé giành giải huy chương đồng, cô bé ấy quá đẹp, dù cho cô ấy không khiêu vũ đi chăng nữa thì một thân váy lông vũ dù đứng ở chỗ nào, cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác. Quả thật hình tượng của cô bé này vô cùng thích hợp với phát thanh viên hay là một minh tinh.

Sự kiện tuyên truyền khai mạc của tòa nhà Thiên Nga đã sớm diễn ra, Lisa đang đứng phía trên bệ đá hoa sen cao cao.

Cô mặc chiếc váy mùa đông màu trắng, hoa văn trên mép tung bay, bờ vai lộ ra bên ngoài.

Tuyết bay đầy trời, cô cảm thấy hơi lạnh, nhưng đã nhận tiền của người ta rồi thì phải tận lực chuẩn bị kỹ càng màn biểu diễn trên bục đá hoa sen khi buổi lễ bắt đầu. Cô là người được thuê đến, nhưng bởi vì đứng ở trên cao nên tất cả mọi người phải ngẩng mặt lên để nhìn thấy cô.

Sau khi thấy được rồi thì tất cả đều ngơ ngác mà nhìn.

Buổi lễ còn chưa diễn ra, cậu chủ nhỏ đã có mặt rồi.

Tae Moo vội vàng nói: "Nhanh nhanh, chuẩn bị biểu ngữ thật kỹ càng cho tôi, đây là lần đầu tiên Jeon thiếu đến đây, ai dám mắc sai lầm liền cút ngay cho tôi."

Lisa nghe thấy hai tiếng "Jeon thiếu" liền ngẩng mặt lên.

Quả nhiên, không đầy một lúc sau, Jungkook mặc tây trang màu đen, bước ra từ trong đám người đang chen chúc.

Đài suối phun bên trong tòa nhà Thiên Nga đang xoay tròn.

Anh bước đi rất chậm, vết thương ở chân vẫn có thể nhìn thấy được. Gương mặt anh mang theo ý cười, lại có mấy phần hương vị của một doanh nhân xuất sắc.

Cô đứng bên trong đài sen, xuyên qua đám người nhìn anh.

Tae Moo tràn đầy tin tưởng, tính tình của Jeon thiếu làm gì hỏng bét giống như lời đồn hay nói đâu chứ! Lần này tiền thưởng cuối năm chắc chắn sẽ được tăng gấp bội cho xem.

Mãi cho đến khi Tiểu Jeon gia nhấc mi mắt lên thì khuôn mặt tươi cười kia không còn được nhìn thấy nữa.

kooklice ; bệnh yêuWhere stories live. Discover now