Chapter 12. Em đến cùng cơn mưa

15 3 1
                                    

Ngày hôm sau, Hoàng bị đánh thức bởi một tiếng động ở ngoài ban công. Miễn cưỡng, Hoàng ngồi dậy, xỏ chân vào dép, và đi ra xem có gì ở ngoài. Khi kéo rèm cửa ra, Hoàng tìm ra được nguồn gốc của tiếng động đó.

Con mèo của Phúc đang cào vào cánh cửa. Chút nữa là Hoàng không nhận ra nó, vì còn ngái ngủ và ánh nắng chiếu vào làm màu lông trắng của nó lẫn vào với ánh nắng. Nhưng đôi mắt xanh thì không lẫn vào đâu được.

"Ê, là mày hả?" Hoàng nói, rồi chợt nhớ, Hoàng chưa từng hỏi Phúc tên của nó.

"Sao qua đây chi vậy?" Hoàng hỏi con mèo. Dĩ nhiên nó sẽ không trả lời. Hoàng nhìn qua ban công đối diện, mọi thứ vẫn tĩnh lặng. Cơn bão tối qua cũng đã dừng. Hoàng mở cửa và con mèo tự tin bước vào, như là nó biết nơi này rất rõ.

"Ê, tại tao không biết tên mày, thôi đặt cho mày một cái tên nha." Hoàng suy nghĩ. "Lông trắng như tuyết...Vậy gọi là Bạch Tuyết nha."

Con mèo kêu meo meo, Hoàng nghĩ rằng chắc nó đồng ý.

Hoàng bế Bạch Tuyết xuống nhà và đặt nó lên ghế sofa. Lúc đầu Hoàng nghĩ nhà không có ai, nhưng một lát sau thì bà ngoại đi ra từ nhà vệ sinh.

"Hôm nay ngoại không đi tập thể dục với ăn sáng cùng bạn bè hả ngoại?" Hoàng tò mò hỏi. Thường thì vào cuối tuần ngoại đều có hẹn với bạn bè.

"Tuần này nghỉ ngơi ở nhà. Cháu ngoại đang buồn, ngoại đi chơi cũng không có vui." Bà nói, rồi nhìn thấy con mèo nằm trên ghế.

"Chà, con mèo này quay lại đây nữa rồi hả?"

"Là Bạch Tuyết." Hoàng giới thiệu.

"Tên của nó là Bạch Tuyết à?" Bà hỏi, thấy thích thú với cái tên của nó.

"Tên con tự đặt...cũng chưa biết rõ tên nó là gì nữa."

"Chắc Sam sẽ thích Bạch Tuyết. Đúng không Sam?" Bà gọi Sam. Không biết nó ở đâu mà vừa nghe tên là chạy vào phòng khách ngay lập tức. Nó thấy Bạch Tuyết thì chầm chậm đi lại, từ từ quan sát. Bạch Tuyết không để ý đến sự hiện diện của nó lắm. Bạch Tuyết chả để ý đến sự hiện diện của ai.

"À phải rồi, hồi nãy Phúc nó có qua đây." Bà nói, "Nó đưa con cái điện thoại. Ngoại hỏi có cần gọi con dậy không thì nó kêu không cần rồi đi". Bà chỉ cái điện thoại để trên bàn ăn. "Bộ hai đứa giận nhau hả?"

"Con không muốn bàn về việc này cho lắm." Nói rồi, Hoàng lại bàn ăn lấy điện thoại của mình rồi bước về phòng. Đóng cửa lại, mở điện thoại ra định mang đi sạc pin thì Hoàng thấy điện thoại đã được sạc đầy.

Buổi chiều trời lại chuyển mưa. Mẹ và anh hai vừa về kịp trước khi cơn mưa trút xuống. Không lâu sau Hoàng cũng nghe giọng của chị Phương từ dưới nhà vang lên. Chị Phương trao đổi với mẹ về món sườn nướng cay chị mới học từ một người bạn. Hoàng quyết định xuống bếp xem mọi người có cần mình giúp đỡ không. Xuống bếp thì thấy chị Phương đã có anh hai giúp đỡ. Hoàng chau mày nhìn anh hai. Anh hai thấy vậy liền lên tiếng. "Đừng có phản ứng như vậy chứ. Đừng coi thường anh nha." rồi đuổi Hoàng ra khỏi bếp. Hoàng rảo bước qua phòng khách xem Sam và Bạch Tuyết như thế nào. Hai đứa đang nằm ngủ trên ghế. Cảnh đó làm Hoàng chợt cười, và Hoàng nghĩ không biết Phúc có đang đi tìm con mèo của mình không.

[Hyunlix] Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ