Chapter 6. Tiếng gọi con tim

21 5 0
                                    

Vào ngày thứ Hai tới, Hoàng đi bộ đến trường.

Hoàng và Phúc đã không liên lạc với nhau từ tối thứ Sáu hôm đó. Không phải vì Hoàng giận Phúc, mà ngược lại Hoàng nghĩ Phúc đã giận mình. Hoàng thừa nhận tối hôm ấy mình có phần vô lễ, và bây giờ nó mang lại cho Hoàng một cảm giác rất tệ. Hoàng muốn gặp Phúc để nói lời xin lỗi, nhưng đồng thời cũng nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu mình chờ thêm một thời gian cho sự việc dịu xuống.

Thế nên vào thứ Hai, Hoàng mới đi bộ đến trường.

Hoàng phải ra khỏi nhà sớm hơn thường lệ để tránh phải gặp mặt. Khi Hoàng vào lớp, Phúc vẫn chưa đến. Hoàng vội vào chỗ ngồi của mình, lấy gói xôi vò lúc nãy mua trên đường ra, vừa ăn vừa nghịch điện thoại.

Các bạn học khác dần dần vào lớp. Cứ mỗi lần như vậy, Hoàng lại nhìn về phía cửa, đưa mắt tìm một gương mặt.

Cứ như vậy suốt cả buổi, nhưng không gặp.

Giờ trưa như thường lệ, Hoàng lại căn tin trường mua hộp cơm sườn và đến chiếc ghế đá dưới gốc cây đối diện thư viện trường ngồi ăn. Một hồi sau thì Thành cũng đến như mọi ngày. Hoàng đang gặm miếng sườn, nên chỉ nhướng mày với Thành, thay lời chào. Thành trên tay cầm bịch bánh tráng trộn, ngồi ăn ngấu nghiến.

"Sao ngày nào mày cũng ăn bánh tráng vậy?" Hoàng hỏi.

"Mày cũng vậy thôi. Cơm sườn không ngán hả?" Thành hỏi lại.

"Ít ra cơm sườn cũng có dinh dưỡng." Hoàng nói.

"Bịch bánh tráng của tao có hai cái trứng cút. Đủ dinh dưỡng với tao rồi."

Hoàng tiếp tục gặm miếng sườn trong lúc Thành bắt đầu kể chuyện trên trời dưới đất cho Hoàng nghe. Hoàng không thuộc dạng người thích nói về chuyện thiên hạ. Hoàng chỉ giỏi lắng nghe và lâu lâu cho ra vài ba câu trả lời như để người khác biết rằng mình có theo dõi. Nhưng hôm nay, những gì Thành nói cứ từ tai này mà đi ra tai kia. Trong đầu Hoàng bây giờ chỉ có một câu hỏi, một thắc mắc là vì sao hôm nay Phúc không đến lớp?

"Hoàng? Hoàng!" Giọng Thành gọi to làm Hoàng giật mình.

"Trời đất. Tội nghiệp miếng sườn chưa. Gặm không còn gì luôn. Nãy giờ tao nói mày có nghe gì không vậy?"

"Mày nói gì?" Hoàng hỏi.

"Tao nói, cả đám con ngoan trò giỏi trường mình hôm nay đi hiến máu hết rồi."

Hoàng khá ngạc nhiên với thông tin đó. "Hôm nay có hiến máu hả, sao tao không biết?"

"Treo băng rôn đầy trước cổng trường kìa. Mắt mũi mày để đâu vậy?" Thành nhăn mặt.

Hoàng không dám nói với Thành rằng, mỗi ngày khi đến trường, mắt Hoàng chỉ chú ý vào một người.

"Mà mày biết không, hồi nãy lúc đi mua bịch bánh tráng, tao thấy thằng Phúc nó đang đứng phát nước rồi tự nhiên xỉu cái đùng. Bộ này bạn nó phải dìu nó vô phòng y tế. Cho chừa cái tội vừa hiến máu xong đã bày đặt đi phụ việc." Thành trề môi mỉa mai. Còn Hoàng, Hoàng vừa nghe đến chữ xỉu đã thấy lo lắng trong lòng. Thì ra hôm nay Phúc không phải nghỉ học, mà là đi hiến máu. Tìm lý do để tách khỏi Thành, Hoàng nói phải đi tìm gặp cô giáo hỏi bài. Nói rồi, Hoàng vội cho hộp cơm vào thùng rác và xách ba lô lên chạy đi. Trên đường tới phòng y tế, Hoàng hy vọng sớm gặp được Phúc và Phúc sẽ không còn giận mình nữa.

[Hyunlix] Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ