Chapter 29. Ngày nhớ tháng mong

9 4 0
                                    

Hoàng vẫn không thể tin được là Phúc đã đi.

Mấy ngày qua mọi việc xảy ra cứ ngỡ như đang nằm mơ. Điều không tài nào nghĩ sẽ đến lại đến. Lúc đầu chia tay nhưng vẫn không có cái cảm giác thật sự xa nhau bởi Phúc lúc nào cũng ở bên. Nhờ vậy mà Hoàng vẫn còn chút tự tin và chút yên lòng. Nhưng bây giờ thì thật sự là "chia tay" rồi. Phúc đi không để lại chút thông tin về nơi ở mới, số điện thoại gọi cũng không bắt máy hay trả lời. Hoàng biết đâu mà tìm?

Lúc đi vội đến nỗi không có một cái ôm tạm biệt.

Phúc đi rồi mang theo luôn cả trái tim của Hoàng.

Hoàng cả ngày cứ thẫn thờ ra vườn ngồi rồi nhìn qua nhà Phúc. Đói bụng thì vào ăn chút đỉnh rồi lại ra ngoài vườn. Mấy đoá hồng cắm dưới đất cũng bắt đầu héo tàn, chẳng khác tâm trạng Hoàng là mấy.

Cái cảm giác người mình thương yêu đột ngột bỏ đi khó chịu lắm. Còn biết bao nhiêu lời muốn nói, biết bao nhiêu tình cảm muốn trao, nhưng đột ngột nói đi là đi, chẳng cho cơ hội nói lời từ biệt. Trong lòng sẽ còn hoài những bứt rứt, những thắc mắc, cả những oán trách. Để rồi cuối cùng là sẽ đau. Đau vì nhớ, đau vì thương, đau vì mong, đau vì mất đi một người quan trọng trong cuộc đời. Thương yêu một người ắt hẳn chỉ mong mỗi ngày được nhìn thấy người đó sống vui vẻ, chỉ mong khi nhớ thì có thể tìm gặp.

Đằng này Hoàng biết tìm Phúc ở đâu giữa thủ đô Hà Nội đất chật người đông?

Từ ngày Phúc đi, Hoàng hay ra vườn ngắm hoàng hôn buông xuống. Mặt trời cứ như Phúc vậy. Hoàng nhìn thì biết mặt trời đang ở hướng nào, nhưng không thể nào chạm tới bởi vì quá xa xăm. Sau hoàng hôn thì thành phố chìm ngập trong một màn đêm. Mặt trời lặn xuống khuất dưới đường chân trời bất tận, giống như ngày Phúc ra đi.

Mấy ngày Tết mà lòng ảm đạm buồn tênh.

Nhưng không phải chỉ mình Hoàng. Ngay cả cô Hiền, người có cơ hội nói tạm biệt với Phúc, cũng không quen với cảnh nhà cửa thiếu vắng. Cô về quê ăn Tết vài ba ngày lại lên. Cô cũng thích ra vườn nhiều hơn là ở trong nhà. Cô ra tưới hoa, cắt cỏ, tập thể dục, làm những việc gì mà không cần phải ở trong nhà đối diện với bốn bức tường lạnh lẽo. Hoàng chưa thể qua trò chuyện với cô như lời Phúc đã nhờ trong lá thư. Ngày cả Hoàng còn buồn, thì lấy gì mà an ủi người khác?

Có hôm mẹ ra ngồi ngắm hoàng hôn cùng Hoàng. Hôm đó là ngày mùng 6, ngày cuối cùng được nghỉ Tết. Hoàng biết mẹ muốn điều gì. Mẹ muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra với hai đứa mà bây giờ mỗi người một nơi. Hoàng gục mặt vào lòng mẹ mà khóc nức như trời đổ mưa. Cố chịu mấy bữa nay không chảy một giọt nước mắt, nhưng đến lúc cần chia sẻ nỗi buồn thì lại khóc không nói nên lời. Mẹ dịu dàng xoa đầu Hoàng. Chắc không cần Hoàng nói mẹ cũng hiểu là hai đứa đã chia tay.

Sự ra đi của Phúc là câu trả lời rõ ràng hơn tất cả.

Hết Tết vào học lại, Hoàng sụt khá nhiều cân. Không phải cố tình nhịn đói mà là không muốn ăn gì nhiều ngoài một chén cơm mỗi bữa tối. Giờ trưa cũng không còn thấy hộp cơm sườn quen thuộc Hoàng hay ăn, mà thay vào đó là ly cà phê đen đặc quánh. Đột nhiên cà phê sữa đã trở nên quá ngọt với Hoàng. Có bữa Thành mua cơm sẵn cho Hoàng nhưng Hoàng cũng chỉ ăn được vài muỗng. Thấy thế, có một ngày Thành tìm đến nhà và kéo Hoàng đi chơi. Xin được mẹ Hoàng với lý do là muốn đưa Hoàng đi thư giãn đầu óc. Hoàng không chịu nhưng cũng bị mẹ thuyết phục. Xỏ đại cái quần jeans và chiếc áo thun đen, Hoàng rời khỏi nhà cùng Thành. Gần đến nơi mới biết Thành dẫn Hoàng đến quán bar.

[Hyunlix] Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ