Chapter 32. Xa nhau để mai gặp lại

13 3 0
                                    

Điều trước tiên Phúc phải làm là gọi bố đến với mẹ.

Khi bố đến hỏi chuyện gì đã xảy ra, với mớ cảm xúc hỗn độn, Phúc cố gắng tường thuật câu chuyện lại cho bố. Trông bố không có vẻ bất ngờ. Phúc đoán là bố cũng đã biết từ lâu.

Cùng bố đi vào xem tình hình của mẹ, Phúc thấy các cô y tá đang đo cái gì đó. Mẹ đã tỉnh lại vì Phúc nghe tiếng mẹ rên nhẹ. Bố chạy lại nắm tay và khẽ vuốt tóc, vuốt mặt mẹ âu yếm. Cho dù có ra sao, bố vẫn yêu thương mẹ.

Phúc tiến lại gần, vừa thấy bóng dáng của Phúc, mẹ chầm chậm nhấc tay lên, muốn với tới Phúc. Hiểu chuyện, Phúc nắm lấy tay của mẹ.

"Phúc ơi...Phúc...mẹ..."

"Con biết rồi, mẹ đừng nói kẻo mệt. Mẹ nghỉ ngơi đi."

"Con ở đây với mẹ." Mẹ Phúc năn nỉ.

"Con sẽ ở đây."

Nghe Phúc nói như vậy, mẹ yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi. Bố có phần ngạc nhiên với phản ứng của mẹ, rồi bố mỉm cười và xoa đầu Phúc. Đã lâu rồi mới được cảm nhận lại cảm giác gia đình này.

Bố ở với mẹ đến chiều thì phải đi vì có việc của công ty. Phúc đã xin nghỉ làm nguyên ngày để lo cho mẹ. Kết quả kiểm tra cho thấy mẹ bị hạ huyết áp, cần lưu lại bệnh viện qua đêm. Họ chuyển mẹ vào một phòng riêng, có chỗ cho người nhà ở lại theo dặn dò của bố. Bố lúc nào cũng rất chu đáo với mẹ.

Đến bữa tối, bệnh viện giao đến phòng hai bát cháo thịt bò bằm, một bát cho mẹ và một bát cho Phúc. Phúc gọi mẹ dậy và đút mẹ ăn từng thìa. Ăn được một nửa thì mẹ không ăn nổi nữa. Cho mẹ uống tí nước để sạch miệng, Phúc đỡ mẹ nằm xuống nghỉ ngơi tiếp rồi cầm bát cháo còn lại để ăn bữa tối của mình. Cháo của bệnh viện nấu rất nhạt, làm Phúc cũng không có chút hứng thú, nhưng vì đói nên Phúc cũng ráng ăn cho qua bữa.

Xong xuôi, Phúc trèo lên chiếc giường cạnh mẹ, và lấy điện thoại mình ra. Hình Hoàng và Phúc hiện lên khi điện thoại được mở khoá. Phúc bấm vào danh bạ và nhìn vào tên của Hoàng. Cuộc gọi cuối cùng là vào tháng Hai. Đã hơn nửa năm rồi, Phúc nghĩ, đã hơn nửa năm rồi từ ngày Phúc rời khỏi Hoàng. Khoảng thời gian đó còn lâu hơn là khoảng thời gian hai người quen biết nhau.

Nhưng sao bốn tháng quen biết Hoàng cứ ngỡ như là bốn năm.

Nhìn mãi cái tên và số điện thoại nhưng vẫn chưa dám bấm gọi. Người ta, như chị Linh chẳng hạn, biết được chuyện chắc chắn sẽ mắng Phúc và hỏi đến nước này tại sao lại còn chần chừ gì nữa mà không gọi?

Nhưng cảm giác trong Phúc lúc này có đầy đủ từ băn khoăn, sợ sệt, day dứt đến xấu hổ, tự ti, và mất niềm tin. Phúc đã có lỗi với Hoàng quá nhiều và cảm thấy mình không xứng với tình cảm Hoàng dành cho mình nữa. Đã lâu rồi, từ ngày hôm đó gặp nhau ở cửa hàng, Tú đã không còn giữ liên lạc. Phúc có cảm giác như Hoàng đã dần quên mình. Nếu bây giờ đột ngột gọi cho Hoàng, chẳng phải là lại khuấy động vào cuộc sống có thể đang trở nên yên ả của Hoàng hay sao? Cũng không chắc là Hoàng sẽ muốn nói chuyện với Phúc khi lần đó Hoàng nghĩ Phúc đã có người yêu mới? Hoàng có hận Phúc hay không? Và rồi nếu như, nếu như Hoàng đã có một mối quan hệ mới, gọi cho Hoàng vào lúc này chẳng phải là quá ích kỷ sao?

[Hyunlix] Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ - Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ