Chương 39:

107 6 0
                                    

Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói của Namgil từ bên ngoài truyền đến, mang theo bất lực cùng mấy phần khó nghe ra phiền muộn, "Uống say, con sâu rượu này, phiền toái Kang a di làm một bát canh giải rượu a..." Namgil vừa nói vừa "Vác" Lisa lên lầu.

Dì Kang vội vàng vào bếp, vừa rồi Namgil từ chối hảo ý của bà, vốn dĩ bà muốn dìu Lisa lên lầu, nhưng bị Namgil khéo léo từ chối. Tuy nhìn Lisa rất gầy, dù sao cô cao như vậy, cân nặng của một võ sĩ cũng không giống một vũ công như Chaeyoung.

Dì Kang có thể dìu được cô sao?

Khi nghĩ đến Chaeyoung, Namgil không khỏi nhìn quanh phòng, nhưng hắn không tìm thấy cô gái có chút quan hệ nào với mình.

Hắn thất vọng thu hồi ánh mắt, hắn cho rằng Chaeyoung sẽ xuất hiện, nhưng có vẻ như hắn đã có chút nhận thức sai lệch đối với Chaeyoung. Ví dụ như trước đêm nay, hắn cho rằng hai người này sẽ có hảo cảm lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau, nhưng nếu chỉ có lão hữu của hắn đơn phương thì sao? Namgil có chút nghi hoặc những gì hắn nói với Lisa tối nay có thể không chút thích hợp.

Nếu đối phương không có ý đó, vậy hắn một bên cố gắng giật dây làm cái gì? Vậy, không phải làm tổn thương Lisa sao?

Trong khi Namgil nghĩ như vậy, cuối cùng cũng cõng Lisa lên lầu.

Sau khi ném con ma men lên giường lớn, Namgil đứng trước giường cười nhạo, "Tỉnh rồi?" Không thể nghi ngờ hắn đã nói lời này với Lisa.

Nữ nhân vốn dĩ đã nhắm mắt lại chậm rãi mở mắt ra, lộ ra một đôi mắt thâm thúy, tựa như đã ngấm rượu, phảng phất có hương rượu nhàn nhạt.

"Ừm, tỉnh rồi." Lisa nói.

Cổ họng cô có chút khản đặc, vừa nãy uống quá nhiều, lại hút thuốc trong gió đêm, hiện tại cô cảm thấy rất khát, cô ấn ngón tay lên thanh quản, ho khan hai lần.

Nhìn cô, Namgil cảm thấy bất lực lại đau lòng, "Uống nước đi." Hắn biết lúc cõng ở sau lưng, người này đã tỉnh rồi. Cảnh giác của Lisa rất cao, chỉ vì người đi theo tối nay là Namgil, một người có thể khiến cô hoàn toàn yên tâm, cho nên cô mới uống nhiều như vậy.

Nếu là bình thường, uống một ngàn chén Lisa cũng không say, sợ là có ít người có thể làm được.

Nhận lấy ly nước từ tay Namgil, Lisa ngồi dậy, cụp mắt xuống, vừa rồi Namgil nhìn xung quanh, làm sao cô lại không nhìn xung quanh? Nhưng mà cô không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy người mà cô muốn thấy.

"Được rồi." Một ngụm nước ấm làm ẩm cổ họng cô, tựa như cảm thấy khá hơn một chút. "Muộn rồi, cậu có thể về."

"Cái kia..." Namgil còn đang lo lắng cho cô, hay là nói lo lắng trong lòng cô vẫn đang nhớ nhung Chaeyoung.

Lisa lại trở nên mất kiên nhẫn, xua xua tay, "Được rồi, chuyện gì trong lòng tôi cũng nắm chắc. Hiện tại cậu lo lắng trước mắt cũng không có tác dụng gì, còn không bằng trở về ngủ một giấc đi." Nói tới đây, Lisa mỉm cười, "Nghỉ ngơi dưỡng sức, nói cách khác, có lẽ hai ngày nữa tôi cần cậu hỗ trợ một chút." Nụ cười trên mặt cô rất lớn, nhưng lại không có ý cười thực sự, trong mắt cô mang theo chút hàn ý.

[BHTT] (Lichaeng ver) _ NGHIỆN.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ