❛❛ cảm xúc anh mang chân thành
sao chẳng ngoảnh lại nhìn về phía anh
gom hết nỗi đau này lên bờ vai để
chữa lành
chân thành đổi lại gì đâu
chỉ toàn phải chứng kiến thấy
em đau, anh đau, ta đau
sao cứ phải xa nhau, xa nhau
mất nhau. ❜❜Quang Anh mang từng cảm xúc nặng trĩu trong lòng đặt bút viết ra những lời ca cho chuyện tình của bản thân, từng cơn ho sặc sụa khiến anh nhăn mặt. từng đợt đau tức ở lồng ngực khiến tay anh run lên. Quang Anh không còn cơ hội để yêu thêm nữa, chỉ là anh vẫn tiếc cho tình cảm của bản thân mà thôi. một mối tình mà anh mang hết lòng chân thành ra để đổi lấy những ngày tháng được ở bên cạnh người mình yêu, với tư cách là một người bạn. có lẽ bạn cũng là hơi quá.
nhìn bản demo giấy được anh viết ra trông thật đáng thương, tờ giấy nhàu nát. nét chữ nguệch ngoạc vì từng cơn đau khiến cơ thể anh run rẩy, chữ viết cũng chẳng thể ổn định được. anh muốn viết ra giấy, đơn giản vì anh thấy như vậy mới bày tỏ được lòng chân thành của mình. anh muốn lần yêu cuối cùng này phải thật chân thành. Đức Duy liệu có hiểu tấm chân tình của anh không. có lẽ sẽ chẳng bao giờ nó hiểu được.
Quang Anh thương nó, yêu nó đến nhường nào. anh chỉ có duy nhất một mong cầu, mong cầu rằng nó sẽ hiểu được sự chân thành của anh. Quang Anh biết nó ghét anh đến thế nào. Quang Anh cũng không rõ tại sao nó lại ghét anh, và anh cũng chẳng có cách nào để Đức Duy gỡ bỏ hiểu lầm trong lòng nó với anh. anh chỉ có thể dùng hành động của mình để chứng minh với nó rằng anh chân thành yêu nó. dù biết là nó sẽ chẳng bao giờ ngoảnh lại nhìn anh lấy một lần.
những người đến bên nó tất cả cũng đều vì danh tiếng, anh đã luôn cố gắng giúp nó nhận ra điều đó. nhưng Đức Duy luôn mặc kệ anh, nó không hề nghe anh nói. cũng không hề có ý định muốn tiếp chuyện anh. người đang ở bên cạnh nó hiện tại mục đích cũng không khác gì những người trước kia đến với nó. cũng đều vì danh tiếng và tiền bạc, Quang Anh chẳng làm được gì cả. anh không phải có định phá hoại tình yêu của nó đâu.
chỉ là anh mong nó tìm được một người thật sự chân thành với nó. đến lúc đấy thì anh có thể an tâm giao người thương của anh lại cho cô gái của nó, và rời đi mà không còn vướng bận điều gì. thời gian của anh cũng dần rút ngắn, người đến bên nó vì lợi ích cũng đã sớm rời đi. nó tiếp tục qua lại với một người con gái khác, cô gái lần này trông hiền lành dễ mến. và hơn nữa là cô ấy không đến bên nó vì vật chất hay bất cứ thứ gì, vì anh thấy trong đôi mắt cô gái khi nhìn nó là sự chân thành.
Quanh Anh biết cũng đã đến lúc anh cần phải rời đi rồi. tóc của anh rụng ngày càng nhiều, những cơn ho cũng dần chở nên dày đặc. anh quyết định dừng việc uống thuốc lại, anh không muốn tiếp tục chữa trị với thuốc thế này nữa. nó làm anh mệt mỏi lắm, nhìn lọ thuốc lăn lóc trên bàn làm việc anh đã chán ngấy vị đắng ngắt của nó rồi. Quang Anh dùng thuốc cũng chỉ để cố gắng kéo dài cái thời gian ngắn ngủi của bản thân để chờ đến ngày này thôi.
vào một ngày đông nào đó, anh hẹn Đức Duy ra ngoài. Quang Anh đã cố gắng lắm mới hẹn được nó ra, khi nhìn thấy nó mọi đau đớn trong người anh như biến tan hết. hiện trên môi là một nụ cười tươi tắn vô cùng, dù mặt có xanh xao môi có tái nhợt thì khi thấy nó anh lại cảm nhận như mình đang khỏe lại vậy. vì là mùa đông nên anh chùm kín người bằng một cái hoodie đen dày, đội mũ và đeo kính kín mít. che đậy đi cơ thể đã thiếu đi sự sống của mình, anh dừng uống thuốc bác sĩ cho cũng lâu rồi. vì có uống thì cũng không đỡ hơn là bao.
