Quang Anh tiến vào trong phòng, nhìn quanh một lượt không thấy em nhà mình đâu. Anh nhìn về phía phòng nghỉ phía trong rồi quyết định đi vào trong. Vừa vào đã thấy Đức Duy nằm dài ở trên giường, anh tiến lại gần cậu.
"Duy ơi, nằm lại đi em, nằm sấp như thế khó thở đấy" Anh ngồi xuống cạnh cậu, khẽ xoa lưng cho cậu. Lúc Quang Anh vừa động vào người đã thấy cậu khẽ run lên một cái.
Đức Duy không nói gì, cũng không động đậy gì, chỉ khẽ lắc đầu coi như đáp lại lời anh.
"Làm sao đấy, ngồi dậy nói chuyện với anh một chút nhé?" Anh khẽ ghé người xuống nói chuyện với cậu. Nhưng cậu vẫn không có động tĩnh gì, chỉ im lặng nằm đó lắc đầu không trả lời.
Thấy cậu không trả lời, Quang Anh cũng không hỏi thêm gì nữa mà chỉ ngồi đó nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu. Anh nhận thấy mình càng hỏi, người cậu lại càng run lên. Duy nhà anh khóc rồi.
Bình thường Đức Duy có đanh đá ương bướng đến cỡ nào thì cậu cũng không bao giờ quát mắng người khác như hôm nay, lại còn là trước mặt rất nhiều người. Chắc chắn là cậu đã phải chịu đựng rất nhiều rồi nên hôm nay mới phát tiết ra như thế.
Quang Anh càng nghĩ càng thấy khó chịu, cậu mắng người khác xong chưa chắc người khác đã khóc. Nhưng cậu lại trốn vào trong này để khóc. Duy nhà anh luôn như thế, bình thường nhìn cậu có vẻ trẻ con không lo không nghĩ, nhưng thực chất lúc nào cậu cũng lo lắng cho người khác mà quên cả lo cho bản thân.
Hai người cứ im lặng ở cạnh nhau như thế, cậu thì cứ im lặng nằm đó khóc, còn anh ở bên cạnh xoa lưng cho cậu.
Qua một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng chịu ngồi dậy. Lúc ngồi dậy, mặt cậu đã đỏ hết cả lên, có lẽ là do thiếu khí, hoặc có lẽ là do khóc. Khóc đến lặng người.
Quang Anh nhanh chóng lấy giấy lau mặt cho cậu, mặt cậu bây giờ lấm lem nước mắt. Nhìn cậu như vậy, lòng anh vốn đã khó chịu lại càng thêm khó chịu.
Đức Duy cứ ngồi im ở đó để anh lau nước mắt cho mình. Cậu khẽ cúi đầu nức nở, không ngừng tự bấm lên tay mình.
"Ngoan nào, không khóc nữa nhé" Quang Anh khẽ luồn tay vào nắm lấy tay cậu để cậu không tự bấm lên tay mình nữa. Một tay anh thì nhẹ nhàng vòng ra sau xoa lưng cho cậu, để cậu bình tĩnh hơn. Đức Duy vẫn tiếp tục không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
"Nói chuyện với anh được không?" Quang Anh khẽ cúi đầu xuống hỏi cậu. Đức Duy gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Anh ơi..." Đức Duy ngẩng đầu lên nhìn anh, nước mắt lại bắt đầu chảy ra. Cậu thề là cậu không muốn khóc một chút nào cả, nhưng mà nước mắt lại cứ chảy ra không ngừng. Quang Anh nhanh chóng đưa tay ra lau nước mắt cho cậu.
Cậu lao vào ôm lấy anh, dụi đầu vào lòng anh, hai tay thì không ngừng siết chặt lấy người anh. Nước mắt không ngừng chảy ra, đến bây giờ cậu mới dám khóc thành tiếng. Càng khóc cậu lại càng ôm anh chặt hơn. Quang Anh cũng ôm lấy cậu vỗ về.
"Em bé ngoan thì không khóc nhè đúng không nào, nín đi nha, ngoan. Đức Duy nhà anh có phải là người khóc nhè đâu, em cứ khóc như này đau lòng anh" Quang Anh muốn dỗ cho cậu nín khóc, nhưng càng dỗ thì cậu lại càng khóc to hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Rhycap] Những mẩu chuyện nhỏ ngọt ngào
UmorismoFake situation ❗️❗️❗️ Truyện viết về cuộc sống thường ngày nhẹ nhàng, ngọt ngào cũng không kém phần thú vị của 3 ba con Quang Anh, Đức Duy, và cậu con trai Duy Anh 5 tủi 🫠🫠