Đức Duy tỉnh dậy khi ánh đèn đường đã sáng lên. Cậu cựa người muốn tìm điện thoại, mà vừa cử động thì phát hiện ra mình đang bị Quang Anh ôm. Cậu ngóc đầu dậy muốn nhìn người bên cạnh, nhưng căn phòng tối om làm cậu chẳng nhìn thấy gì.
Người trong lòng cựa quậy làm Quang Anh cũng bị tỉnh giấc, anh cúi đầu nhìn xuống cậu.
"Mấy giờ rồi anh?" Đức Duy vừa tỉnh ngủ nên giọng vẫn còn hơi khàn, nghe cứ như đang làm nũng ấy.
"6h hơn" Quang Anh nghe em nhà mình hỏi thì xoay người tìm điện thoại để trả lời em. Xong rồi thì vất điện thoại ra sau lưng quay lại tiếp tục ôm em.
"Cho em mượn điện thoại đi" Đức Duy dụi dụi mắt đưa tay ra trước mặt Quang Anh. Anh nghe cậu nói thì vòng tay ra sau lưng với lấy cái điện thoại rồi đưa cho cậu. Anh còn chẳng thèm mở mắt ra nhìn cái điện thoại lấy một lần.
"Bỏ cái tay ra, đừng có mà xằng bậy" Đức Duy lướt điện thoại, mắt liếc xuống cái tay đang sờ loạn ở trên eo mình, rồi lại nhìn sang người đang nhắm mắt nằm bên cạnh. Cậu chẳng biết thừa trong đầu anh đang nghĩ gì, và chắc chắn là cậu sẽ không để cái suy nghĩ đấy thành hiện thực.
"Cho người ta ôm một xí thui mờ" Anh dụi đầu vào cổ cậu, đặt lên vai cậu một nụ hôn, cánh tay đặt trên eo cậu cũng siết lại chặt hơn.
"Đừng. Anh không thấy mệt hả. Bộ anh đang đến mùa động dục hay gì" Đức Duy khẽ đẩy mặt anh ra trốn tránh nụ hôn của anh, nhưng dễ gì mà anh tha cho cậu. Cậu càng né anh lại càng ôm cậu chặt hơn.
"Khó thở. Quang Anh, nới tay ra, em không thở được" Đức Duy hoàn toàn bất lực với anh chồng nhà mình, chả hiểu sao mà dạo này hắn ta lại bám cậu ghê gớm, lúc nào cũng thấy ôm với chả hôn.
"Sao hôm nay em cứ né anh thế. Từ chiều đến giờ em né anh hai lần rồi đấy nhé" Quang Anh thì thầm bên tai cậu bằng cái giọng giận dỗi làm cậu bật cười.
"Né cái gì mà né. Anh không biết mệt hả. Suốt ngày cứ đòi đè em ra là sao" Cậu bật cười nói lại với anh.
"Khồng, anh chả mệt tí nào"
"Anh không mệt nhưng em mệt"
"Bỏ em ra cho em dậy" Cậu đưa tay xuống muốn gỡ tay anh ra khỏi người mình mà không được.
"Nằm thêm chút nữa đi, cho anh ôm thêm xí nữa" Duy muốn dậy mà Quang Anh thì không. Anh cứ nằm lì ở đấy ôm cậu không chịu dậy, cũng không cho cậu dậy luôn.
"Nhưng mà em đói, em muốn dậy để đi ăn"
"Tự nhiên em muốn ăn đồ mẹ Hà nấu ghê. Hay mình về nhà đi, lâu rồi em chưa về"
"Em vừa mới về sáng nay mà" Quang Anh buồn cười với em nhà mình, vừa mới sáng nay 2 người bọn họ đưa Duy Anh về nhà ông bà ngoại để gửi, lúc đến mẹ Hà cũng có ở nhà mà cậu làm như cả năm nay chưa gặp lại mẹ vậy.
"Nói mới nhớ, lâu rồi không sang chơi với mộng chè yêu dấu của em. Mai em phải sang chơi với mẹ mới được" Anh không biết là trong mấy câu trên có câu nào làm cậu nhớ đến "mộng chè yêu dấu" của cậu mà cậu bẻ từ 'về ăn cơm nhà mẹ Hà' sang thành 'sang chơi với mẹ Nghĩa' được. Cứ như kiểu người vừa rồi cậu nói đến là mẹ Nghĩa chứ không phải là mẹ Hà vậy. Nhưng mà anh lại cảm thấy cậu như vậy đáng yêu vô cùng, lâu lâu hơi bị ngơ một chút, nhưng ngơ vậy mới đáng yêu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Rhycap] Những mẩu chuyện nhỏ ngọt ngào
HumorFake situation ❗️❗️❗️ Truyện viết về cuộc sống thường ngày nhẹ nhàng, ngọt ngào cũng không kém phần thú vị của 3 ba con Quang Anh, Đức Duy, và cậu con trai Duy Anh 5 tủi 🫠🫠